Chương 339: Thánh Đường Nhúng Tay, Đệ Tử Xuống Núi
Một going nói âm trầm truyền ra. ͏ ͏ ͏ ͏
Hồng công công quỳ rời khỏi đại điện, sau khi ra ngoài hắn mới đứng dậy, thân ảnh lóe lên vài cái, rồi biến mất không thấy đâu nữa. ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Bên ngoài Phong Môn quan, mười vạn đại quân lại lần nữa tụ tập, đồng thời còn có Tài Quyết ti Lôi Bằng của Thánh Đường và Hồng công công trong hoàng cung tới. ͏ ͏ ͏ ͏
Tiêu Nguyên soái ngồi trong đại sảnh, bên dưới hai bên trái phải là Lôi Bằng và Hồng công công. ͏ ͏ ͏ ͏
Giờ phút này, sau nhiều lần chiến bại, Tiêu Nguyên soái lộ ra vẻ mặt già nua, Tiêu Nguyên soái chắp tay thi lễ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Lần này làm phiền hai vị đại nhân. ͏ ͏ ͏ ͏
Giọng nói the thé của Hồng công công vang lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nguyên soái khách khí rồi, quét dọn loạn thần tặc tử vì bệ hạ chính là chuyện thuộc bổn phận của lão nô. ͏ ͏ ͏ ͏
Lôi Bằng cười mỉa mai: ͏ ͏ ͏ ͏
- Xử tử chủ giáo phân đường, phá hủy thánh đường, bọn họ là dị đoan, nhất định phải dùng thiên hỏa thiêu chết dưới ánh mắt của vô lượng quang thần. ͏ ͏ ͏ ͏
Hồng công công híp mắt hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tên Vương Chấn Vũ kia đâu rồi? ͏ ͏ ͏ ͏
Tiêu Nguyên soái nở nụ cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quốc sư đã đi mời hảo hữu đến trợ trận vì đế quốc, trong khoảng thời gian này may được bằng hữu của quốc sư tương trợ, mới miễn cưỡng chèo chống được. ͏ ͏ ͏ ͏
Hồng công công cất giọng the thé nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Kết quả của miễn cưỡng chèo chống chính là mười vạn đại quân thương vong gần như không còn? Có phải còn muốn Tạp gia thỉnh công cho nguyên soái trước mặt bệ hạ không? ͏ ͏ ͏ ͏
Tiêu Nguyên soái nhướng mày nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Lời này của Hồng công công có ý gì? Ngươi nghi ngờ ta? ͏ ͏ ͏ ͏
Hồng công công lắc đầu: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đại nguyên soái là nguyên lão tam triều, trụ thần trấn quốc, tất nhiên Tạp gia sẽ không nghi ngờ đại nguyên soái. ͏ ͏ ͏ ͏
Sau đó ánh mắt hắn hơi híp lại nói tiếp: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nhưng mà, có phải đại nguyên soái quá tin tưởng tên Vương Chấn Vũ kia rồi hay không? ͏ ͏ ͏ ͏
Tiêu Nguyên soái lắc đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quốc sư một lòng vì nước, vì Khánh quốc thậm chí khiến hảo hữu đều chết trận gần như không còn, tất nhiên bản tướng tin tưởng hắn. ͏ ͏ ͏ ͏
Hồng công công đứng dậy cất giọng the thé nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nếu đại nguyên soái đã tin tưởng hắn như vậy, tạp gia cũng không còn gì để nói, cáo từ! ͏ ͏ ͏ ͏
Nói xong, bóng dáng hắn lóe lên, biến mất khỏi phòng. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong mắt Lôi Bằng lóe lên tinh quang, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Hồng công công đối với vị quốc sư kia của các ngươi có thành kiến rất sâu nhỉ? ͏ ͏ ͏ ͏
Tiêu Nguyên soái thản nhiên nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Có thành kiến không sợ, chỉ cần đều một lòng vì Khánh quốc là được. ͏ ͏ ͏ ͏
Lôi Bằng nói sang chuyện khác: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nguyên soái, chẳng biết lúc nào mới bắt đầu tiến công? ͏ ͏ ͏ ͏
Tiêu Nguyên soái hơi híp mắt lại nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngày mai! ͏ ͏ ͏ ͏
Lôi Bằng đứng dậy khoanh hai tay trước ngực: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy thì tốt, ngày mai phân cao thấp trên chiến trường, hiện tại ta cáo từ trước. Nói xong hắn quay người đi ra ngoài. ͏ ͏ ͏ ͏
Tiêu Nguyên soái ngồi một mình trong đại điện, thì thầm: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tam Thanh quan, Tam Thanh quan, rốt cuộc ngươi từ đâu ra? ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Lúc này trong Tam Thanh quan, Lý Bình An khoan thai ngồi bên hồ nước, dưới đáy hồ nước có một cái kính tượng, đang chiếu cảnh tượng trong Phong Môn quan, cuộc đối thoại của đám người Tiêu Nguyên soái, hắn đều nghe thấy rõ ràng. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An phất tay xóa bỏ Viên Quang thuật, mặt hồ nổi lên một cơn gợn sóng, kính tượng biến mất không thấy đâu nữa. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An mở miệng gọi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thanh Thạch, Thanh Thuần, Thanh Minh, các ngươi đi giúp chút sức cho Bạch Vân. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong Càn viện, ba người Thạch Hạo sững sờ, cùng nhau đứng dậy cung kính đáp: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đệ tử lĩnh mệnh. ͏ ͏ ͏ ͏
Nói xong ba người nhanh chóng rời khỏi đạo quán, bay về phía Phong Môn quan. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Tuyết, Thanh Vũ chạy chậm đến hậu viện, đi đến trước mặt Lý Bình An. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ nắm tay áo Lý Bình An, cười hì hì làm nũng: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, chúng con cũng đi có được không? ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Tuyết cũng dùng ánh mắt mong đợi nhìn Lý Bình An. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An lắc đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không được, trên chiến trường quá nguy hiểm. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ bĩu môi nói thầm: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nhưng mà đám sư đệ đều đi mà? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An ho khan một tiếng đứng dậy, nghiêm túc nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bởi vì vi sư có một nhiệm vụ còn quan trọng hơn giao cho các ngươi. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Tuyết tò mò hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, là nhiệm vụ gì vậy? ͏ ͏ ͏ ͏
- Trông coi Tam Thanh quan! ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Tuyết kinh ngạc nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, ngài cũng muốn ra ngoài sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ mang vẻ mặt đau khổ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, ngươi cũng phải ra ngoài sao! Vậy chẳng phải chỉ còn hai người ta và tỷ tỷ ở lại nơi này? Quá nhàm chán! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An ho khan một tiếng, nghiêm mặt nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vi sư ra ngoài vì có chuyện quan trọng phải làm, các ngươi trông coi đạo quán cho tốt, đừng để người khác quấy rầy sự thanh tịnh của Tam Thanh Đạo Tổ, đây mới là chuyện quan trọng nhất. ͏ ͏ ͏ ͏
Hả? Vậy chẳng phải là chúng ta cũng rất quan trọng sao? Thanh Vũ lập tức hưng phấn kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, ngài yên tâm đi! Có ta và tỷ tỷ ở đây, không ai có thể xông vào được. ͏ ͏ ͏ ͏