Chương 340: Hồng Công Công Chiến Bạch Hiểu Thuần
Lý Bình An vui mừng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tốt lắm, trong đám đệ tử, vi sư tín nhiệm các ngươi nhất. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ nhếch miệng lộ ra nụ cười cao hứng. ͏ ͏ ͏ ͏
Dưới ánh mắt của Thanh Tuyết, Thanh Vũ, chân Lý Bình An đạp trên Thái Cực Đồ bay lên bầu trời, bay về phía Đông Phong, chiến tranh càng thuận lợi Lý Bình An càng không yên lòng, lo lắng Khánh Đế sẽ không cần mặt mũi trực tiếp ta tay, hắn cũng không có bản lĩnh vượt qua thời không trong nháy mắt như Nguyên Thủy Thiên Tôn, cho nên vẫn nên ổn trọng một chút mới thỏa đáng, tự mình đến tọa trấn chiến trường. ͏ ͏ ͏ ͏
Còn chuyện có thể đánh thắng Khánh Đế hay không, trong lòng Lý Bình An cũng không nắm chắc, hắn không ngừng tự nhủ với bản thân, cho dù đánh không lại chắc cũng có thể chạy thoát nhỉ? Tam Thanh Đạo Tổ phù hộ! ͏ ͏ ͏ ͏
Chạng vạng tối, ba bóng người từ trên trời giáng xuống, rơi vào trong quân doanh Trấn Tây quân. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân và Lý Vân Hồng vội vàng ra khỏi soái trướng đón tiếp, vừa ra đã trông thấy ba vị đạo sĩ một lớn hai nhỏ đang đứng trước. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân vui mừng kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ba vị sư huynh, sao các ngươi lại tới đây? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Vân Hồng vội vàng thi lễ, cao hứng kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bái kiến ba vị đạo trưởng. ͏ ͏ ͏ ͏
Ba người Thạch Hạo cũng chắp tay đáp lễ. ͏ ͏ ͏ ͏
Ninh Khuyết cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ lệnh cho chúng ta đến đây trợ giúp chút sức lực cho sư đệ. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân cười ha ha nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Được được. ͏ ͏ ͏ ͏
Nói xong hắn chìa tay ra, cao hứng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ba vị sư huynh, mời vào bên trong. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhóm năm người cùng đi vào soái trướng, phân chủ khách ngồi xuống. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Vân Hồng vội vàng hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quán chủ bảo ba vị đạo trưởng đến đây, là do bên phía đối diện đã xảy ra biến cố gì sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Ninh Khuyết lắc đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chúng ta cũng không biết. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân mang vẻ mặt ngưng trọng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quán chủ phái cả ba vị sư huynh đến đây, có thể thấy được trong Phong Môn quan nhất định có biến động lớn. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Vân Hồng nghi hoặc hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chẳng lẽ đối phương lại có cường viện tới sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo dương dương đắc ý nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bất kể có biến cố gì, cứ đánh là được rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Vân Hồng cười ha ha nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không sai! Có ba vị đạo trưởng ở đây, cho dù đối phương giở trò gì đều thất bại, bản vương không sợ chút nào. ͏ ͏ ͏ ͏
Sau đó hắn đứng dậy kêu to: ͏ ͏ ͏ ͏
- Người đâu. ͏ ͏ ͏ ͏
Một binh sĩ chạy vào từ bên ngoài soái trướng, quỳ một chân trên mặt đất hành lễ. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Vân Hồng sai bảo hắn: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đi mời các vị tướng quân đến đây, đêm nay mở tiệc tiếp đón ba vị đạo trưởng. ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng! ͏ ͏ ͏ ͏
Binh sĩ lập tức đứng dậy, quay người chạy ra ngoài. ͏ ͏ ͏ ͏
Ban đêm, trong soái trướng Trấn Tây quân, tướng lĩnh quan trong đều tụ tập, bày tiệc tiếp đón ba người Thạch Hạo, Ninh Khuyết, Bạch Hiểu Thuần, ăn uống linh đình, cười nói vui vẻ. ͏ ͏ ͏ ͏
Trên một đỉnh núi ở nơi xa, Lý Bình An ngồi dưới gốc cây, trong đêm rét lạnh lặng lẽ nướng một con thỏ rừng, hắn hắt hơi vài cái liên tục, đãi ngộ không thể sánh bằng đám người Thạch Hạo. ͏ ͏ ͏ ͏
Sáng sớm, tiếng trống trận “Thùng thùng...” Chấn động cả bầu trời đã vang lên ngoài Phong Môn quan, đại quân của Khánh quốc đã tập kết ngoài thành, bắt đầu nổi trống tác chiến. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Vân Hồng cũng lập tức bài binh bố trận, đại quân tập kết giằng co trên sa trường với Khánh quốc, tiếng gió thổi ngựa hí, tinh kỳ bay phấp phới, chiến trường bị bao phủ bởi sát khí ngập trời. ͏ ͏ ͏ ͏
Tiêu Nguyên soái cưỡi ngựa tiến lên, gầm thét: ͏ ͏ ͏ ͏
- Trấn Tây vương, ngươi dĩ hạ phạm thượng, đệ đệ dám chinh phạt huynh trưởng, không để ý đến cương lý luân thường, không sợ trời phạt sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Giọng Lý Vân Hồng được Bạch Vân trợ giúp vang trọng truyền ra ngoài: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tiêu Nguyên soái, lời nói kiểu này ngươi không cần nói nữa, Khánh Đế tàn bạo chắc ngươi cũng đã nghe qua, nếu như bị trời phạt, cũng rơi trên người Khánh Đế mới đúng. ͏ ͏ ͏ ͏
- Lớn mật! ͏ ͏ ͏ ͏
Một giọng nói the thé vang vọng trên chiến trường. ͏ ͏ ͏ ͏
Hồng công công đột nhiên xông ra khỏi trận doanh, mang theo sát ý mãnh liệt xông thẳng về phía Lý Vân Hồng. ͏ ͏ ͏ ͏
- Để ta... ͏ ͏ ͏ ͏
Một giọng nói non nớt vang lên trên bầu trời. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần nhảy lên, Cửu Xỉ Đinh Ba đột nhiên biến lớn, từ trên trời giáng xuống, một tiếng “Keng” vang vọng giữa chiến trường, một cơn dư ba giống như gợn sóng quét ngang khắp nươi, một trận cuồng phong đột nhiên nổi lên trên chiến trường, bụi đất tung bay, tất cả chiến sĩ vô thức híp mắt lại. ͏ ͏ ͏ ͏
Gió tan trời trong xanh, Hồng công công và Bạch Hiểu Thuần đã giằng co trên không trung. ͏ ͏ ͏ ͏
Hai mắt Hồng công công đầy giận dữ nhìn Bạch Hiểu Thuần, nghiến răng nghiến lợi kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Loạn thần tặc tử Tam Thanh quan! ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần khiêng Cửu Xỉ Đinh Ba trên vai, thở phì phì nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đánh không lại thì mắng người, còn muốn giữ chút thể diện không? ͏ ͏ ͏ ͏
Hồng công công âm trầm nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Hôm nay Tạp gia sẽ quét dọn một trở ngại giúp bệ hạ. ͏ ͏ ͏ ͏