Chương 345: Khánh Đế Cường Đại
Hai chân Khánh Đế lảo đảo một cái, sắc mặt lập tức tái đi, nhìn bộ thi thể trong quan tài, trong đầu nhớ lại những gì mình và Hồng công công đã từng trải qua, khi còn nhỏ hắn gặp phải ám sát được Hồng công công cứu, hắn vụng trộm mang rượu thịt đến tìm Hồng công công uống rượu, khi hắn bị bắt nạt cũng đi tìm Hồng công công khóc lóc kể lể, mãi cho đến khi hắn thành công đánh bại mấy vị hoàng tử còn lại đăng cơ xưng đế, Hồng công công vẫn ngày đêm không ngừng hầu hạ bên cạnh. ͏ ͏ ͏ ͏
Khánh Đế nắm chặt tay thành nắm đấm, trên mu bàn tay nổi đầy gân xanh, một tia tỉnh táo còn lại trong mắt, lúc này đã bị màu máu bao trùm toàn bộ, cả người chứa đầy lửa giận bạo ngược, hắc khí nồng đậm phun ra từ trong cơ thể. ͏ ͏ ͏ ͏
Ầm... ͏ ͏ ͏ ͏
Cả đại điện đột nhiên nổ tung, thái giám cung nữ phòng thủ bên ngoài không kịp hét thảm một tiếng, đã bị nổ thành từng mảnh máu thịt, từng mảnh vách tường lao ầm ầm ra ngoài đập vào các cung điện khác xung quanh, đại điện sụp đổ, bụi mù bay lên, tiếng kêu thảm vang vọng bên tai mãi không dứt. ͏ ͏ ͏ ͏
Khánh Đế phóng thẳng lên không trung, mang theo cơn giận ngập trời bay về phía tây. ͏ ͏ ͏ ͏
Vương Chấn Vũ đứng trong cung điện trống rỗng, khóe miệng lộ ra một nụ cười giễu cợt, rồi quay người đi ra ngoài. ͏ ͏ ͏ ͏
Cựu thái tử đầu óc rối bù dẫn theo binh sĩ cuống quít chạy từ đằng xa tới, vừa nhìn thấy Vương Chấn Vũ đã giận dữ, đột nhiên xông về phía trước níu cổ áo Vương Chấn Vũ lại, cả giận nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Là ngươi, là ngươi đang hại phụ hoàng ta, đều tại ngươi, ta muốn giết ngươi. ͏ ͏ ͏ ͏
Vương Chấn Vũ đưa tay nhẹ nhàng đem đẩy cựu thái tử ra, trào phúng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thái tử điện hạ tôn kính, nói chuyện phải có chứng cứ, ngươi nói xấu vi thần như vậy, vi thần rất sợ hãi đó! ͏ ͏ ͏ ͏
- Là ngươi, chính là ngươi, Khánh quốc trở nên như vậy đều do ngươi hại. ͏ ͏ ͏ ͏
Cựu thái tử giống như điên cuồng, đột nhiên cướp lấy trường thương trong tay binh sĩ bên cạnh, đâm thẳng về phía Vương Chấn Vũ. ͏ ͏ ͏ ͏
Binh sĩ sững sờ, giật mình kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Điện hạ đừng... ͏ ͏ ͏ ͏
Trường thương đâm thẳng đến trước người Vương Chấn Vũ, phát ra một tiếng kim loại leng keng, cuối cùng vẫn không đâm xuống. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong lòng binh sĩ bị cướp cây trường thương lập tức buông lỏng. ͏ ͏ ͏ ͏
- Giết ngươi! Ta muốn giết ngươi. ͏ ͏ ͏ ͏
Cựu thái tử điên cuồng không ngừng vung trường thương kêu leng keng đâm vào ngực Vương Chấn Vũ. ͏ ͏ ͏ ͏
Vương Chấn Vũ đưa tay tóm lấy đầu thương, cựu thái tử dùng sức đẩy về phía trước, nhưng thân thương không nhúc nhích tí nào. ͏ ͏ ͏ ͏
Vương Chấn Vũ nhẹ nhàng buông tay, cựu thái tử kinh hô một tiếng, hai chân lảo đảo, ngã ngồi xuống đất kêu bịch một tiếng. ͏ ͏ ͏ ͏
- Điện hạ! ͏ ͏ ͏ ͏
- Điện hạ! ͏ ͏ ͏ ͏
Hai cái binh sĩ cuống quít liền muốn đi đỡ. ͏ ͏ ͏ ͏
Cựu thái tử vung tay lên, phẫn nộ kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Lăn đi, các ngươi đều cút ngay cho ta! ͏ ͏ ͏ ͏
Vương Chấn Vũ sửa sang lại quần áo một chút, bước về phía trước xoay người nhìn cựu thái tử, khinh miệt nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thái tử điện hạ, còn nhớ rõ chuyện ở Bạch gia thôn trước kia không? Ta vào sinh ra tử vì ngươi, kết quả khi thập nhị tiên sinh trừng phạt ta, ngươi lại không chịu nói một câu xin tha cho ta, ha ha... Coi ta như một chó chết, tùy ý vứt bỏ, khi đó có bao giờ ngươi nghĩ tới ngươi cũng có hôm nay không? ͏ ͏ ͏ ͏
Thái tử ngẩng đầu phẫn hận nhìn Vương Chấn Vũ. ͏ ͏ ͏ ͏
Vương Chấn Vũ đứng dậy, trực tiếp lướt qua người cựu thái tử, cười ha ha đi ra ngoài cửa cung. ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Trời đang nắng như đổ lửa, đột nhiên mây đen cuồn cuộn tụ lại trên bầu trời Phong Môn quan, khí tức mênh mông ngột ngạt bao phủ toàn bộ Phong Môn quan. ͏ ͏ ͏ ͏
Tất cả binh sĩ trên tường thành đều vô thức ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trong lòng vô cùng căng thẳng. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong phủ thành chủ, đám người Lý Vân Hồng, Thạch Hạo cũng vội vàng chạy ra khỏi phòng, tụ tập trong viện ngẩng đầu nhìn mây đen cuồn cuộn trên bầu trời. ͏ ͏ ͏ ͏
Sắc mặt Bạch Vân đại biến, khó có thể tin nổi thốt lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Cỗ khí tức này, là ngũ giai! Khánh Đế tới rồi! ͏ ͏ ͏ ͏
Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao trong lòng bàn tay Thạch Hạo biến lớn, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, nghé con mới đẻ không sợ cọp, tràn ngập đấu chí kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tứ giai ngũ giai cái gì? Đánh một trận mới biết ai lợi hại. ͏ ͏ ͏ ͏
Ninh Khuyết cũng mang vẻ mặt ngưng trọng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư huynh, đừng xúc động, chênh lệch giữa tứ giai và ngũ giai giống như trời với đất. ͏ ͏ ͏ ͏
Mây đen hội tụ trên bầu trời, hóa thành một chưởng ấn khổng lồ bao phủ phạm vi hơn nghìn mét, chưởng ấn đen nhánh từ không trung rơi xuống thành trì, nhắm thẳng về phía người trong phủ thành chủ. ͏ ͏ ͏ ͏
Con ngươi trong mắt Ngưu Đại Lực co rụt lại, sợ hãi kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đi mau, vương gia đi mau! ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không kịp nữa rồi! ͏ ͏ ͏ ͏
Vừa dứt lời, trong nháy mắt chưởng ấn đen nhánh giữa không trung đã bay tới bầu trời trên chốc thành trì, khí áp khổng lồ tạo ra từng cơn cuồng phong trong thành, cát bụi, đất đá, quần áo giày dép bay tán loạn, tiếng kêu khóc hoảng sợ vang lên liên miên không dứt. ͏ ͏ ͏ ͏
- Giết! ͏ ͏ ͏ ͏