Chương 344: Khánh Đế Rời Cung
Thạch Hạo hài lòng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Hôm nay đánh thống khoái, sau này lại có chuyện tốt như vậy, nhớ thông báo cho bần đạo. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân nhìn ba người Ninh Khuyết, Thạch Hạo, Bạch Hiểu Thuần, trong lòng sinh ra cảm khái, chỉ trong thời gian hai năm ngắn ngủi, từ một đám nhóc ngây thơ bọn họ đã biến thành cao thủ tuyệt đỉnh như hiện tại, rốt cuộc quán chủ đã cho bọn họ công pháp nghịch thiên bậc nào? Chẳng lẽ đây chính là nội tình của Đạo môn sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Trong lòng Bạch Vân âm thầm cảm khái một phen, hắn cười ha hả nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Hôm nay nhờ có ba vị sư huynh đến đây, nếu không trận chiến này bần đạo chắc chắn sẽ bại. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Vân Hồng chắp tay hướng lên bầu trời cảm kích nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quán chủ ở xa vạn dặm minh xét, có thể được quán chủ tương trợ là phúc phận của chúng ta. ͏ ͏ ͏ ͏
Các tướng lĩnh còn lại cũng khẽ gật đầu tán thành. ͏ ͏ ͏ ͏
Trên đỉnh một ngọn núi nhỏ ngoài thành, Lý Bình An liên tục hắt xì hai cái, hắn sờ mũi nói thầm: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chẳng lẽ đêm qua quá lạnh khiến mình bị cảm sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn đưa tay vẽ ra một lá bùa, trong nháy mắt một con tiểu hạc màu vàng nhạt bay ra ngoài. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong phủ thành chủ, Bạch Hiểu Thuần đứng ngồi không yên, hắn nhỏ giọng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư huynh, đã giải quyết xong cường địch, chúng ta phải đi rồi sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo khẽ gật đầu, đứng dậy nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vương gia, sư đệ, chúng ta cần phải quay về rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Vân Hồng vội vàng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Xin đạo trưởng dừng bước, tham gia tiệc ăn mừng rồi đi cũng không muộn. ͏ ͏ ͏ ͏
- Không cần. ͏ ͏ ͏ ͏
- Được! ͏ ͏ ͏ ͏
Hai giọng nói đồng thời vang lên, người nói "Không cần" chính là Thạch Hạo. ͏ ͏ ͏ ͏
Nói "Được" chính là Bạch Hiểu Thuần, hai mắt hắn đang sáng lên. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo im lặng nhìn về phía Bạch Hiểu Thuần, vừa rồi không phải ngươi nói phải đi sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần nhếch miệng cười hì hì một tiếng, lộ ra hàm răng trắng, hắn nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vương gia đã có ý tốt, sao chúng ta có thể từ chối? Sư phụ nói, Đạo môn chúng ta làm việc phải bình dị gần gũi, phải giữ được tấm lòng son, không được cao cao tại thượng. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Vân Hồng cười ha ha nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thanh Thuần đạo trưởng nói hay lắm! ͏ ͏ ͏ ͏
Khóe mắt Thạch Hạo không nhịn được nhảy lên hai cái, hung hăng trừng Bạch Hiểu Thuần một cái, ngươi là cái đồ tham ăn, đừng lấy sư phụ ra làm lý do. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần mang dáng vẻ lợn chết không sợ nước sôi, trên mặt mang nụ cười dương dương đắc ý, da mặt dày đến mức không thể dày hơn nữa. ͏ ͏ ͏ ͏
Đúng lúc này, trên không trung nổi lên một cơn gợn sóng, một con tiểu hạc màu vàng nhạt xuất hiện, tầm mắt mọi người lập tức tập trung trên người con tiểu hạc. ͏ ͏ ͏ ͏
Bên trong con tiểu hạc truyền ra giọng Lý Bình An: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thanh Thạch, Thanh Thuần, Thanh Minh, các ngươi tạm thời lưu tại quân doanh không cần quay về, hiệp trợ sư đệ các ngươi hoàn thành cuộc chiến phong thần. ͏ ͏ ͏ ͏
Ba người Thạch Hạo sững sờ, cùng nhau chắp tay nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đệ tử lĩnh mệnh! ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân cũng chắp tay vui mừng kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đệ tử đa tạ quán chủ! ͏ ͏ ͏ ͏
Đám người Lý Vân Hồng cũng vội vàng cúi đầu chắp tay thi lễ, cùng nhau nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đa tạ quán chủ! ͏ ͏ ͏ ͏
Sau đó con tiểu hạc màu vàng nhạt hóa thành từng tia sáng màu vàng rồi tiêu tán. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Vân Hồng cười ha ha nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bây giờ không cần đi nữa rồi, Ngưu Đại Lực, ngươi mau đi chuẩn bị tiệc ăn mừng. ͏ ͏ ͏ ͏
Ngưu Đại Lực vui vẻ đáp: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng! ͏ ͏ ͏ ͏
Rồi nhanh chóng chạy ra ngoài. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần dương dương đắc ý nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quả nhiên, ta nói đúng mà! ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo im lặng lườm hắn một cái. ͏ ͏ ͏ ͏
Mấy ngày sau đó, Vương Chấn Vũ mang theo hai cỗ quan tài, vẻ mặt bi thương tiến vào hoàng đô. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong hoàng cung Khánh quốc, sắc mặt Khánh Đế xanh xám nhìn chiếc quan tài màu đen trước mặt, giọng nói run nhè nhẹ: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đây là thứ gì? ͏ ͏ ͏ ͏
Vương Chấn Vũ duỗi tay chậm rãi đẩy nắp quan tài ra, bi thương nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vi thần vô năng, Hồng công công đã anh dũng hy sinh. ͏ ͏ ͏ ͏
Thi thể Hồng công công đang nằm trong quan tài, tóc tai bù xù vẻ mặt dữ tợn, con mắt tròn trịa trợn trừng, con ngươi như muốn nứt ra, trong ánh mắt vô thần tràn đầy phẫn nộ không cam lòng, mấy lỗ máu trước ngực đã biến thành màu đen. ͏ ͏ ͏ ͏