Chương 348: Khánh Đế Bại, Trốn
Chưa đầy một lát, long bào trên người Khánh đế đã vỡ vụn, máu tươi phun ra ngoài, đau đớn khiến hắn vô thức kêu lên một tiếng, nguyên khí phun ra từ trong cơ thể hình thành lớp phòng ngự, Khánh đế gầm thét: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quán chủ Tam Thanh quan, có bản lĩnh thì ra đây, quang minh chính đại chiến với bản Đế một trận! ͏ ͏ ͏ ͏
Giọng Lý Bình An truyền đến từ giữa không trung: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đợi ngươi ra được khỏi đại trận của bần đạo rồi nói sau! ͏ ͏ ͏ ͏
- Tìm thấy ngươi rồi! ͏ ͏ ͏ ͏
Đột nhiên Khánh Đế ngẩng đầu nhìn một vầng mặt trời màu đen trên bầu trời, ánh mắt đỏ ngầu mang theo vẻ trêu tức. ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn khống chế thân thể, trong lòng muốn bay về phía sau, thân thể lao mạnh như mũi tên, bay thẳng về phía vầng mặt trời màu đen kia. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An đứng trong trận pháp không gian, phát ra tiếng cười ha ha, tới đây! Có bản lĩnh ngươi tới trước mặt bần đạo đi. ͏ ͏ ͏ ͏
Sau khi Khánh Đế xông ra ngoài một lát, mặt trời màu đen vẫn treo cao trên không trung, khoảng cách giống như không hề rút ngắn mảy may. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong đại trận, mặc dù nhìn có vẻ như Lý Bình An chiếm thế thượng phong, nhưng hắn không lỗ mãng lao ra đại chiến với Khánh Đế, hắn biết một cao thủ ngũ giai không phải dễ đối phó như vậy, ngũ giai cho dù ở Tam vực khác cũng là cao thủ đứng đầu. ͏ ͏ ͏ ͏
Khánh Đế còn là Đế Hoàng một nước nữa, ai biết hắn còn giữ lại lá bài tẩy nào, hơn nữa bản thân vẫn chưa am hiểu cận chiến, để giữ an toàn, Lý Bình An vẫn trốn trong trận nhãn, vui tươi hớn hở nhìn Khánh Đế giống như con ruồi không đầu bay loạn khắp nơi bên dưới. ͏ ͏ ͏ ͏
Đột nhiên Khánh Đế dừng lại giữa không trung, ngẩng đầu nhìn lên vầng mặt trời màu đen trên bầu trời, gầm thét: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quán chủ Tam Thanh quan, nếu ngươi vẫn không chịu ra, trẫm sẽ đi giết sạch đệ tử của Đạo môn ngươi. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An nhìn Khánh Đế, nụ cười hớn hở trên mặt biến mất, trong lòng dâng lên cảm giác ngưng trọng, ánh mắt lóe lên một tia tàn khốc, hai tay kết ấn, một viên phù văn mới tinh xuất hiện, m Dương chuyển... ͏ ͏ ͏ ͏
m dương chi khí đột nhiên xoay tròn, giống như mắt bão giữa biển, nguyên khí hắc kim sắc phun trào quanh người Khánh Đế, cố gắng giữ vững cơ thể. ͏ ͏ ͏ ͏
Lực lượng m Dương sắc bén như kiếm khí, cắt qua nguyên khí hắc kim sắc phát ra âm thanh chói tai. ͏ ͏ ͏ ͏
Lực lượng m Dương đang xoay tròn đột nhiên nghịch chuyển không có dấu hiệu nào báo trước, Khánh Đế biến sắc, nguyên khí vừa thích ứng với m Dương xoay tròn trước đó lập tức bạo động, bên ngoài có lực lượng m Dương nghịch chuyển, bên trong nguyên khí đang bạo loạn, hai cỗ lực lượng đồng thời tác động lên người Khánh Đế. ͏ ͏ ͏ ͏
Sắc mặt Khánh Đế trắng nhợt. ͏ ͏ ͏ ͏
- Phụt! ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn phun ra một ngụm máu tươi, cả người lập tức xoay tròn bay ra ngoài, trên người xuất hiện vô số vết thương như bị kiếm cắt qua, máu tươi nhuộm đỏ người, chỉ trong chốc lát tóc tai đã bù xù. ͏ ͏ ͏ ͏
- A... ͏ ͏ ͏ ͏
Khánh Đế thống khổ kêu lên một tiếng, hắn gầm thét: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quán chủ Tam Thanh quan, trẫm nhất định sẽ giết ngươi, nhất định sẽ giết ngươi! ͏ ͏ ͏ ͏
Trong trận nhãn, Lý Bình An nhếch miệng, nói lời dọa người ai chẳng biết, có bản lĩnh thì đến đây! ͏ ͏ ͏ ͏
Khánh Đế há mồm thở dốc, một quả ngọc tỉ sáng óng ánh bay ra khỏi người, hắn hét to: ͏ ͏ ͏ ͏
- Lực lượng vạn dân, mở cho ta! ͏ ͏ ͏ ͏
Một cỗ lực lượng trắng noãn tuôn ra từ trong Ngọc tỉ, trong không gian trận pháp mơ hồ có thể nghe được tiếng bách tính vui cười trò chuyện, lực lượng vạn dân trắng noãn lan tràn ra ngoài, tạo thành một con đường ánh sáng trắng noãn. ͏ ͏ ͏ ͏
Khánh Đế đạp trên quang đạo, đột nhiên xông ra khỏi không gian trận pháp. ͏ ͏ ͏ ͏
Ánh mắt Lý Bình An lộ ra vẻ kinh ngạc, thật sự để hắn chạy mất, quả nhiên những tên đại lão ngũ giai này không dễ đối phó, mỗi người đều có lá bài tẩy của mình. ͏ ͏ ͏ ͏
Sau khi Khánh Đế chạy đi, hắn quay đầu nhìn m Dương đại trận đang phun trào một chút, hai mắt đỏ bừng, hận nghiến răng nghiến lợi, nhưng không dám dừng lại chút nào lập tức bỏ chạy về phía quốc đô Khánh quốc. ͏ ͏ ͏ ͏
m Dương khí lưu chậm rãi tiêu tán, bóng dáng Lý Bình An xuất hiện, hắn duỗi tay ra trận pháp phù văn lít nha lít nhít tràn vào lòng bàn tay, rồi biến mất không thấy đâu nữa. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An híp mắt nhìn về phía Khánh Đế vừa chạy trốn, xem ra phải đề phòng hắn ta kỹ hơn. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo, Bạch Hiểu Thuần, Ninh Khuyết bay lên, đứng trước mặt Lý Bình An. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo hưng phấn kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ thật là lợi hại, Khánh Đế cũng đánh bại. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần dương dương đắc ý nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Khánh Đế cũng đâu phải người lợi hại lắm. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An ngưng trọng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chớ có xem thường Khánh Đế, lần này do hắn chủ quan xâm nhập vào trong đại trận của vi sư, lần sau muốn đối phó hắn sẽ không dễ dàng như vậy. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần không thèm để ý, hoan hỉ kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ lợi hại nhất, lần sau vẫn có thể đánh hắn tè ra quần. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An im lặng nhìn Bạch Hiểu Thuần, đề cao vi sư như vậy, lần sau đánh không lại chẳng phải rất mất mặt sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đi thôi! Chúng ta xuống dưới. ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng! ͏ ͏ ͏ ͏