Chương 349: Ngũ Giai Không Phải Vô Địch
Ba vị đệ tử đáp lời, đi theo Lý Bình An bay xuống dưới. ͏ ͏ ͏ ͏
Bên dưới, trong phủ thành chủ, Lý Vân Hồng và tất cả tướng lĩnh Trấn Tây quân đều đang lo lắng chờ đợi, sợ quán chủ sẽ xảy ra chuyện, ấn tượng Khánh Đế vô địch đã sớm ăn sâu trong lòng người, bọn họ không hi vọng xa vời quán chủ có thể đánh bại Khánh Đế, chỉ cần có thể miễn cưỡng ngăn Khánh Đế lại, đối với bọn họ mà nói đã là tin tức vô cùng tốt rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân lão thần tự tại đứng một bên, ánh mắt liếc qua đám người đang căng thẳng, trong lòng có chút buồn cười, quán chủ là đại năng siêu phàm có thể Chưởng Khống Không Gian, chỉ đối phó với một kẻ ngũ giai có gì khó sao? Trong viện, trừ Bạch Vân ra, Viên Phần có tu vi cao nhất, cũng là người đầu tiên phát hiện ra bốn sư đồ Lý Bình An đã quay về, hắn mừng rỡ kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Về, quán chủ đã trở về. ͏ ͏ ͏ ͏
Đám người Lý Vân Hồng đều mừng rỡ, nhìn chằm chằm lên bầu trời, quả nhiên đã trông thấy mấy bóng người nho nhỏ xuất hiện, dần dần lớn hơn, trong nháy mắt đã xuất hiện trên không trung của phủ thành chủ. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Vân Hồng vội vàng dẫn theo chúng tướng sĩ thi lễ, cung kính kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tham kiến quán chủ! ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn trộm quan sát Lý Bình An, quần áo búi tóc không loạn chút nào, trong lòng không nhịn được thầm nghĩ, chẳng lẽ không đánh nhau sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Chân Lý Bình An đạp trêm Thái Cực Đồ đứng giữa không trung, mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Khánh Đế tàn bạo, xem bách tính như cỏ rác, con dân Khánh quốc chịu khổ đã lâu, nay hiền vương khởi sự thuận theo thiên mệnh, Thanh Thạch, Thanh Thuần, Thanh Minh... ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo, Bạch Hiểu Thuần, Ninh Khuyết cùng nhau chắp tay đáp: ͏ ͏ ͏ ͏
- Có đệ tử! ͏ ͏ ͏ ͏
- Kể từ hôm nay các ngươi lưu lại trong quân, trợ giúp hiền vương, tiêu diệt Đại Khánh. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo, Bạch Hiểu Thuần, Ninh Khuyết cùng nhau đáp lời: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đệ tử lĩnh mệnh! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Vân Hồng cũng cúi đầu thật sâu, kích động kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đa tạ quán chủ! ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo, Ninh Khuyết, Bạch Hiểu Thuần bay xuống mặt đây, rơi vào trong đại viện phủ thành chủ. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An bước ra một bước, một khối Thái Cực Đồ nâng bước chân hắn giữa không trung, mỗi bước một Thái Cực chậm rãi đi về phía tây, bóng người lóe lên vài cái rồi biến mất trong tầng mây. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Vân Hồng dẫn đầu chúng tướng sĩ chắp tay cúi người thật sâu, lớn tiếng kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Cung tiễn quán chủ! ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo và đám đệ tử còn lại cũng chắp tay nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Cung tiễn sư tôn! ͏ ͏ ͏ ͏
Sau khi bóng dáng Lý Bình An biến mất cuối chân trời, đám người Lý Vân Hồng mới đứng dậy. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Vân Hồng quay đầu nhìn về phía ba người Thạch Hạo, vội vàng hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ba vị đạo trưởng, không biết đã xảy ra chuyện gì trên không trung? Quán chủ hòa giải với Khánh Đế sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo lắc đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đâu có! Sư phụ ta đánh một trận với Khánh Đế trên không trung. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong mắt vô số tướng sĩ đều sinh ra tâm trạng kích động, đánh thật? Quán chủ còn bình yên trở về, chẳng phải là nói Khánh Đế không làm gì được quán chủ sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Vân Hồng cười ha ha nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta biết ngay mà, ta biết ngay quán chủ sẽ không thua. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần dương dương đắc ý nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chuyện đó là đương nhiên, sư phụ lợi hại nhất, Khánh Đế bị sư phụ ta đánh tè ra quần, máu me khắp người, nếu không phải sư phụ ta rộng lòng từ bi, tiểu lão đầu kia chắc chắn trốn không thoát. ͏ ͏ ͏ ͏
Sau đó hắn còn lắc đầu thở dài nói tiếp: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ai... Sư phụ đúng là quá thiện lương. ͏ ͏ ͏ ͏
Hai mắt Lý Vân Hồng lập tức trợn trừng, bờ môi run rẩy khó có thể tin nổi hỏi lại: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đạo trưởng, ngài... Ngài nói quán chủ thắng... Thắng? ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần dương dương đắc ý nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đó là đương nhiên! Sư phụ ta tùy tiện phất tay, Khánh Đế lập tức bại trận, không hề có sức đánh trả. ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn gật gù đắc ý cảm thán: ͏ ͏ ͏ ͏
- Khánh quốc không có một ai có thể là đối thủ, chắc sư phụ cũng rất nhàm chán nhỉ? ͏ ͏ ͏ ͏
Các vị tướng sĩ mờ mịt liếc nhau, sau đó trong mắt hiện lên vẻ mừng như điên, thắng, quán chủ thắng! ͏ ͏ ͏ ͏
Viên Phần cười ha hả nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ba vị tiểu đạo trưởng đều có thể đánh bại tứ giai, quán chủ có thể đánh bại ngũ giai chẳng lẽ không phải chuyện đương nhiên sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Đại Bưu gãi đầu một cái, cười ngây ngô nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đúng vậy, đúng vậy, quán chủ lợi hại nhất. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Vân Hồng nói thầm: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngũ giai, không phải vô địch sao? Vì sao lại bại? ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân cười ha hả lắc đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Có lẽ ở Tây Vực này, ngũ giai đại biểu cho vô địch, nhưng mà ở Tam vực khác, chỉ có thể xem như cao thủ mà thôi. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Vân Hồng kích động hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy quán chủ có thực thực lực thế nào? ͏ ͏ ͏ ͏
Đám tướng lĩnh còn lại cũng nhìn về phía Bạch Vân, trong mắt mang theo vẻ tò mò nồng đậm. ͏ ͏ ͏ ͏