Chương 359: Rút Lui
Trên tường thành, Tiêu Nguyên soái hưng phấn mặt đỏ bừng bừng, chỉ cần một lần ra tay hạ gục được mấy vạn quân phản loạn này, quân phản loạn phía Tây xem như hoàn toàn được dẹp yên. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân lơ lửng phía sau Trấn Tây quân, ánh mắt nặng nề đánh giá toàn bộ chiến trường, đột nhiên mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nổi trống rút quân! ͏ ͏ ͏ ͏
Thùng thùng... Thùng thùng... Tiếng trống lập tức thay đổi. ͏ ͏ ͏ ͏
Hậu quân của Trấn Tây quân biến thành tiền quân, rút lui theo thứ tự. ͏ ͏ ͏ ͏
Ánh mắt Tiêu Nguyên soái ngưng lại, quát: ͏ ͏ ͏ ͏
- Truy kích! ͏ ͏ ͏ ͏
Tiếng trống Khánh quân thùng thùng thùng... Thùng thùng thùng... Dồn dập vang lên. ͏ ͏ ͏ ͏
- Giết! ͏ ͏ ͏ ͏
- Giết! ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Khánh quân đuổi theo sát phía sau Trấn Tây quân, cắn mãi không buông. ͏ ͏ ͏ ͏
Đám người Thạch Hạo Chung Đoạn Nhận chiến đấu cũng di chuyển theo chiến trường, thời thời khắc khắc duy trì chiến trường trên không, để tránh xuất hiện tình huống khẩn cấp. ͏ ͏ ͏ ͏
Bên cạnh soái kỳ Khánh quân, Vương Chấn Vũ khẽ ‘Oa... ’ một tiếng, khó hiểu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bọn hắn chưa về doanh, sơn cốc kia là nơi như thế nào? Nếu trên ải sơn kia có mai phục, đại quân chúng ta sẽ gặp nguy hiểm. ͏ ͏ ͏ ͏
Tiêu Nguyên soái bay lên không, quan sát sơn cốc xa xa, cũng có vẻ chần chừ. ͏ ͏ ͏ ͏
Đan Thanh trên không trung cười lạnh nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nguyên soái yên tâm, bọn hắn tuyệt không thể nào mai phục, trúng độc dược của ta, còn binh sĩ nào bọn hắn có thể dùng được? ͏ ͏ ͏ ͏
Tiêu Nguyên soái nhìn đại quân Trấn Tây quân trốn vào sơn cốc, mắt lộ vẻ kiên quyết nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Truy kích, tuyệt đối không thể để Lý Vân Hồng có cơ hội ngóc đầu trở lại. ͏ ͏ ͏ ͏
Tiếng nổi trống càng thêm dồn dập, Khánh quân tràn vào sơn cốc như thủy triều. ͏ ͏ ͏ ͏
Mới vừa vào sơn cốc, ‘rầm rầm rầm’ những tảng đá khổng lồ như những tòa núi nhỏ từ trên trời giáng xuống, che cửa vào sơn cốc lại. ͏ ͏ ͏ ͏
- Giết! ͏ ͏ ͏ ͏
- Giết! ͏ ͏ ͏ ͏
- Báo thù! ͏ ͏ ͏ ͏
Tiếng kêu la ‘giết’ rung trời truyền ra từ hai bên sơn cốc, cờ hiệu giăng lên khắp nơi, tên bắn đầy trời bay vụt xuống phía dưới. ͏ ͏ ͏ ͏
Tiêu Nguyên soái ngẩng đầu nhìn tên bay đầy trời, đồng tử đột nhiên co rụt lại, không xong trúng kế rồi! Hắn đột nhiên bay lên trời, cầm trường kích trong tay muốn nghênh đón mưa tên. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân mặc đạo bào xuất hiện trước người Tiêu Nguyên soái, cười khà khà nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nguyên soái, bần đạo đợi đã lâu. ͏ ͏ ͏ ͏
Tiêu Nguyên soái phẫn nộ kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bạch Vân... ͏ ͏ ͏ ͏
Khi nói chuyện, mưa tên đã rơi xuống, a a a... Tiếng kêu la thảm thiết vang vọng rung trời trong sơn cốc. ͏ ͏ ͏ ͏
- Giết! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Vân Hồng dẫn đầu đại quân quay lại chém giết, dưới sự công kích của Trấn Tây quân, Khánh quân bị tiêu diệt tan rã hết. ͏ ͏ ͏ ͏
Tiêu Nguyên soái vừa dây dưa với Bạch Vân trong không trung, vừa cúi đầu nhìn trận đại chiến bên dưới, trong lòng như đang rỉ máu, tức giận kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đạo môn, bổn soái nhất định sẽ giết chết cả nhà các ngươi. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân cười ha ha đáp: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nguyên soái hữu ý, cứ việc đến đi! Bần đạo và Quán chủ đều sẵn sàng đón tiếp. ͏ ͏ ͏ ͏
Thân ảnh Đan Thanh chớp lóe, đột nhiên xuất hiện trên không sơn cốc, hai tay hướng lên trên chống đỡ, vù vù... Thanh Hải diễm bỗng xuất hiện đầy trời, tên rơi vào Thanh Hải diễm đều im hơi lặng tiếng hóa thành tro tàn. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần sửng sốt, nhất thời thẹn quá thành giận kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ôi, họ Đan kia... Dám xem như ta không tồn tại à. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong tay xuất hiện một lượng lớn đan dược, đột nhiên ném về phía Đan Thanh, ầm ầm... Mùi khói độc từ Lôi Đình hỏa diễm, bỗng bao trùm Đan Thanh. ͏ ͏ ͏ ͏
Đan Thanh kêu lên thảm thiết một tiếng, bước chân lảo đảo lao ra khỏi khói mù, y phục khắp người tả tơi lộn xộn, nước mắt nước mũi trào ra, mắt đỏ lên không biết do khói cay hay do tức giận, gào thét: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tiểu tử thối, chết đi cho ta... ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần nhất thời cảnh giác nhìn Đan Thanh, chờ thủ đoạn tiếp theo của hắn. ͏ ͏ ͏ ͏
Đan Thanh thủ một hồi, Thanh Hải diễm chia thành hai, đột nhiên lao về hai bên trái phải của đỉnh núi, ‘ầm’ hai tòa núi bất ngờ bốc cháy, binh sĩ nhất thời hỗn loạn, bị cháy liên tục kêu la thảm thiết. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần sửng sốt, oa oa kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Lão nhân âm hiểm. ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn không dám chần chờ, cầm Cửu Xỉ Đinh Ba trong tay lao về phía đầu ngọn núi, Cửu Xỉ Đinh Ba ‘rầm’ một tiếng nện vào đỉnh núi, hắn quát: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thiên Cương Thần Thông Ngũ Hành đại độn chi thủy độn! ͏ ͏ ͏ ͏
Thủy Chi Linh Khí trong thiên địa hội tụ, hình thành cơn mưa như trút nước rơi xuống, dù Thanh Hải diễm không chứa mồi lửa nhưng cũng không cháy được bao lâu, dưới cơn mưa linh khí lại càng nhanh bị dập tắt. ͏ ͏ ͏ ͏
Ninh Khuyết thoát khỏi Hải Siêu, bay xuống đỉnh núi, quát: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quỷ Môn quan hàng lâm! ͏ ͏ ͏ ͏
Một tòa thạch môn tối đen đột phá không gian hạ xuống đỉnh núi, trên hai cánh cửa đá Khô Lâu quỷ đầu bốc cháy quỷ hỏa màu đỏ rực, quỷ khí nồng đậm từ Quỷ Môn quan phun trào ra, nhiệt độ trên đỉnh núi bỗng chốc giảm hơn mười độ, dưới tác động của quỷ khí, Thanh Hải diễm càng nhanh chóng bị dập tắt bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được. ͏ ͏ ͏ ͏