Dị Thế Đạo Môn

Chương 360: Phục Quân Xuất Hiện

Chương 360: Phục Quân Xuất Hiện
Ngay lúc Bạch Hiểu Thuần và Ninh Khuyết dập tắt lửa, Đan Thanh dùng Thanh Hải diễm trực tiếp biến tảng đá khổng lồ chắn đường hóa thành tro tàn, đả thông lối đi, đại quân Khánh Quốc la hét hỗn loạn bỏ chạy, Tiêu Nguyên soái, Chung Đoạn Nhận cũng thoát khỏi đối thủ, ngăn cản phía sau cho đại quân trốn chạy. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo chật vật rơi xuống bên cạnh Lý Vân Hồng, nghi ngờ hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vương gia, ngươi không đuổi theo sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Vân Hồng lắc đầu, nặng nề nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thanh Hải diễm của Dược Vương thật sự quá bá đạo, thương tổn với binh sĩ bình thường vô cùng lớn, một khi hắn dùng Thanh Hải diễm chặn đường, binh sĩ sẽ không thể nào đến gần được. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân cũng bay xuống, cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Trận này có thể nói là đại hoạch toàn thắng, Khánh quân đã bị tổn thất nặng nề, không cần hành sự mạo hiểm. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Vân Hồng mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Khải hoàn hồi doanh! ͏ ͏ ͏ ͏
Thùng thùng thùng... Tiếng trống vang lên, các tướng lĩnh bắt đầu chỉnh đốn nhân mã, dẫn quân hồi doanh. ͏ ͏ ͏ ͏
Tiêu Nguyên soái dẫn theo nhân mã sĩ khí trầm lắng hốt hoảng bỏ chạy về Phong Lâm thành, cả thành trì đều ngập tràn áp lực. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong Thành Chủ phủ, Tiêu Nguyên soái bước vào đại sảnh ngồi ở ghế chủ vị, bốn người Chung Đoạn Nhận, Đan Thanh, Hải Siêu, Vương Chấn Vũ cũng theo vào, ngồi ở hai bên. ͏ ͏ ͏ ͏
Tiêu Nguyên soái cầm chén trà trên bàn, đột nhiên ném thẳng xuống dưới, chén trà ‘xoảng’ một tiếng tứ phân ngũ liệt, nước trà văng tung tóe khắp nơi. ͏ ͏ ͏ ͏
Trái tim Đan Thanh, Vương Chấn Vũ bỗng nhảy dựng lên. ͏ ͏ ͏ ͏
Chung Đoạn Nhận và Hải Siêu lão thần ngồi tại chỗ, không hề quan tâm đến sự tức giận của Tiêu Nguyên soái. ͏ ͏ ͏ ͏
Tiêu Nguyên soái cả giận nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đan Thanh, ngươi nói binh sĩ của bọn hắn bị hạ độc hơn phân nửa, vậy hiện tại đã xảy ra chuyện gì? ͏ ͏ ͏ ͏
Đan Thanh u ám tái mét, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nguyên soái, lúc ấy binh sĩ bọn hắn trúng độc, các ngươi cũng thấy, chẳng lẽ còn có thể giả được sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Vương Chấn Vũ ở bên cạnh nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nguyên soái, ngài đừng nóng giận, ta thấy trong này có gì đó kỳ lạ. ͏ ͏ ͏ ͏
Chung Đoạn Nhận mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tiêu Nguyên soái, có phải ngài tính nhầm số lượng binh sĩ của bọn hắn hay không? ͏ ͏ ͏ ͏
Tiêu Nguyên soái quả quyết nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tuyết đối không thể, ta và bọn hắn giao chiến thời gian dài như vậy, sao có thể không nắm rõ được số lượng binh sĩ của đối phương? ͏ ͏ ͏ ͏
Đôi mắt Vương Chấn Vũ hơi nheo lại mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy thì chỉ có một khả năng, trong chúng ta có người để lộ tung tích, Trấn Tây quân đã phòng bị từ trước, căn bản không hề trúng độc. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong đại sảnh nhất thời yên tĩnh. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong mắt Đan Thanh hiện lên tia giận dữ, chắc chắn là có người mật báo rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Tiêu Nguyên soái trầm tư một phen, nheo mắt quan sát bốn người trong đại sảnh, nhìn Vương Chấn Vũ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi nghi ngờ trong chúng ta có người của Trấn Tây vương? ͏ ͏ ͏ ͏
Vương Chấn Vũ cười hề hề nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vương gia, không nhất định là chúng ta. ͏ ͏ ͏ ͏
Rồi quay đầu nhìn ra bên ngoài nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Còn có bọn hắn nữa. ͏ ͏ ͏ ͏
Đám người Tiêu Nguyên soái, Chung Đoạn Nhận quay đầu nhìn ra ngoài, mấy người hầu đứng ngoài cửa chờ lệnh ánh vào trong mắt, bọn hắn lập tức nghĩ đến, lần trước lúc bàn bạc sự việc, cũng có người hầu đứng trước cửa, nhất thời tất cả đều biến sắc. ͏ ͏ ͏ ͏
Tiêu Nguyên soái đột nhiên đứng bật lên, vẻ mặt tức giận, bọn hắn dám phản bội Đại Khánh, lớn tiếng quát: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tiêu Ngũ... ͏ ͏ ͏ ͏
Một tướng lĩnh từ bên ngoài chạy vào, nắm đấm ‘bình bịch’ một tiếng nện bên ngực trái, cúi đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nguyên soái... ͏ ͏ ͏ ͏
Tiêu Nguyên soái lạnh lùng, nhìn người hầu bên ngoài nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đưa bọn hắn về quân doanh, nghiêm hình khảo vấn, ta muốn biết ai đứng sau lưng bọn hắn. ͏ ͏ ͏ ͏
Tiêu Ngũ lớn tiếng đáp: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng! ͏ ͏ ͏ ͏
Người hầu bên ngoài, xôn xao một tiếng tất cả đều quỳ xuống, dập đầu cầu xin: ͏ ͏ ͏ ͏
- Xin Nguyên soái tha mạng! ͏ ͏ ͏ ͏
- Chúng ta không phản bội Khánh Quốc, xin Nguyên soái tha mạng! ͏ ͏ ͏ ͏
- Oan uổng, Nguyên soái oan uổng cho chúng ta quá! ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Tiêu Ngũ đi ra ngoài, vung tay lên một đội binh sĩ chạy tới, không để ý đến tiếng khóc kêu cầu xin tha thứ của người hầu, bắt đám người hầu ra ngoài. ͏ ͏ ͏ ͏
Tiêu Nguyên soái ngồi về nguyên vị, tức giận nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thân là con dân Khánh Quốc, vậy mà dám phản bội Khánh Quốc, tất cả đều đáng chết. ͏ ͏ ͏ ͏
Một lát sau... ͏ ͏ ͏ ͏
Tiêu Ngũ lại từ bên ngoài chạy vào, nắm đấm nện ‘bình bịch’ trước ngực trái, cúi đầu cung kính nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nguyên soái, Liễu Không Huyền của Thánh đường cầu kiến. ͏ ͏ ͏ ͏
Chung Đoạn Nhận sửng sốt, Liễu Không Huyền? Hắn đến làm gì? ͏ ͏ ͏ ͏
Tiêu Nguyên soái nhìn thoáng qua Chung Đoạn Nhận, mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Truyền hắn vào! ͏ ͏ ͏ ͏
Tiêu Ngũ cung kính đáp: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng! ͏ ͏ ͏ ͏
Rồi quay người cất bước đi ra ngoài. ͏ ͏ ͏ ͏
Sau một lát, Liễu Không Huyền mặc áo đen từ bên ngoài đi vào, hai tay đan chéo trước ngực, xoay người cung kính nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tài Quyết ti Liễu Không Huyền bái kiến Ti tọa đại nhân, bái kiến Giáo chủ đại nhân, bái kiến Tiêu Nguyên soái, bái kiến Quốc sư đại nhân, bái kiến Dược Vương đại nhân! ͏ ͏ ͏ ͏

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất