Dị Thế Đạo Môn

Chương 365: Vật Tư Bị Bán Cả Rồi

Chương 365: Vật Tư Bị Bán Cả Rồi
Trong thành chủ Phong Lâm Thành, Tiêu Nguyên soái cười ha ha nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Dược Vương chẳng những thuật luyện dược thiên hạ vô song, mà thuật khống hỏa cũng kiệt xuất thiên hạ, có Dược Vương lo gì phản quân bất bình? ͏ ͏ ͏ ͏
Đan Thanh đắc ý cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Lần trước hạ độc thất bại trong gang tấc là vì phản đồ, lần này bọn hắn không bị chết thiêu thì cũng bị chết cóng. ͏ ͏ ͏ ͏
Vương Chấn Vũ cười ha ha nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thanh Hải diễm nước tưới không tắt, giữa trời tuyết vẫn có thể cháy hừng hực, quả nhiên thần kỳ đến cực điểm. ͏ ͏ ͏ ͏
Chung Đoạn Nhận nheo mắt nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vẫn nên cẩn thận thì hơn, người Đạo môn ai ai cũng nham hiểm xảo trá, không dễ đối phó như vậy. ͏ ͏ ͏ ͏
Tiêu Nguyên soái cười ha ha nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ti tọa đừng quá lo lắng, bản soái và Đạo môn giao phong hơn nửa năm qua, chưa từng thấy bọn hắn thi triển thủ đoạn gì liên quan đến lửa, mấy ngày nay ngươi cũng thấy đấy, bọn hắn không có cách nào đối phó với Thanh Hải diễm. ͏ ͏ ͏ ͏
Thùng thùng thùng... Tiếng trống dồn dập từ bên ngoài truyền đến. ͏ ͏ ͏ ͏
Tiêu Nguyên soái biến sắc, đột nhiên đứng dậy. ͏ ͏ ͏ ͏
Tiêu Ngũ chạy từ bên ngoài vào, ‘bình bịch’ một tiếng đập vào ngực trái, cúi đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nguyên soái, Trấn Tây quân khởi xướng công thành. ͏ ͏ ͏ ͏
Tiêu Nguyên soái cười lạnh nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đây là định được ăn cả ngã về không! Chúng ta đi xem một chút! ͏ ͏ ͏ ͏
Tiêu Nguyên soái dẫn theo mọi người đi ra ngoài, bay lên trên tường thành, quét mắt một lượt nhân mã, khóe miệng mỉm cười, thiếu đi gần một phần ba! ͏ ͏ ͏ ͏
Ngoài thành, Lý Vân Hồng nhìn thấy Tiêu Nguyên soái, roi ngựa giơ lên gầm thét: ͏ ͏ ͏ ͏
- Họ Tiêu kia, ngươi hèn hạ! ͏ ͏ ͏ ͏
Tiêu Nguyên soái cười ha ha nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bát Hiền vương, bản soái thấy Hiền vương ở nơi băng thiên tuyết địa chịu đói chịu lạnh, thật không đành lòng. Vậy nên cố ý mời Dược Vương đi nhóm lửa sưởi ấm cho Hiền vương, nào có hèn hạ? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Vân Hồng cả giận nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Họ Tiêu kia, có bản lĩnh thì giao phong một trận quang minh chính đại với Bản vương ngay trên chiến trường, bày ra những âm mưu quỷ kế kia thì có bản lĩnh gì? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Vân Hồng bỗng chốc khiến Tiêu Nguyên soái nhớ đến lần thảm bại trước, mặt lạnh quát: ͏ ͏ ͏ ͏
- Dẫn ra đây cho ta! ͏ ͏ ͏ ͏
Lập tức có hai binh sĩ áp giải một nhóm người tóc tai bù xù vô cùng chật vật đi ra, xếp thành một loạt đứng bên tường thành, có nam có nữ có trẻ có già, tiếng khóc từ trên tường thành truyền xuống. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong tay Tiêu Nguyên soái cầm trường kích chỉ vào một người trung niên, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bát Hiền vương, chẳng lẽ ngươi không biết người này sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Vân Hồng vô thức tiến lên một bước, cả kinh kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chu Hoa! ͏ ͏ ͏ ͏
Mặc dù đối phương là người trung niên, nhưng Lý Vân Hồng nhìn một cái vẫn nhận ra ngay, người này chính là Chu Hoa đã lớn lên với mình từ nhỏ, hiện tại là thành chủ của Phong Lâm Thành, vì là tu luyện giả nên tốc độ lão hóa đã chậm hơn rất nhiều. ͏ ͏ ͏ ͏
Người trung niên Chu Hoa ngẩng đầu nhìn Lý Vân Hồng, khóe miệng mỉm cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bát Hiền vương, đã lâu không gặp. ͏ ͏ ͏ ͏
Giọng nói mênh mông cuồn cuộn truyền xuống. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Vân Hồng thúc ngựa tiến lên vài bước, vô cùng áy náy, lớn tiếng kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chu Hoa, là ta liên lụy đến ngươi rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Chu Hoa cười ha ha nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vân Hồng huynh, chuyện này không trách ngươi. ͏ ͏ ͏ ͏
Sắc mặt chậm rãi u ám hẳn đi nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta hận Khánh Đế, ta không có năng lực phản hắn, lần này dù là ngươi hay người khác, ta đều sẽ giúp. ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn nhìn Lý Vân Hồng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Cho nên ngươi đừng áy náy. ͏ ͏ ͏ ͏
Tiêu Nguyên soái biến sắc cả giận nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Loạn thần tặc tử, giết! ͏ ͏ ͏ ͏
Binh sĩ sau lưng nâng đao lên, bất ngờ vung xuống. ͏ ͏ ͏ ͏
"Phụt... " ͏ ͏ ͏ ͏
"Phụt... " ͏ ͏ ͏ ͏
"Phụt... " ͏ ͏ ͏ ͏
Từng cột máu phóng lên tận trời, từng cái đầu lâu tròn vo rơi xuống tường thành, ‘bịch bịch bịch’ nện vào chân tường, chân linh mọi người bay về phía Phong Thần bảng. ͏ ͏ ͏ ͏
Sắc mặt Lý Vân Hồng tái nhợt, đau đớn nhắm mắt lại, roi ngựa vung lên, gầm thét: ͏ ͏ ͏ ͏
- Giết... Công thành... ͏ ͏ ͏ ͏
‘Thùng thùng thùng... ’ ͏ ͏ ͏ ͏
Tiếng trống dồn dập nổi lên. ͏ ͏ ͏ ͏
Giết... ͏ ͏ ͏ ͏
Giết... ͏ ͏ ͏ ͏
Xông lên... ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Binh sĩ gào thét chạy về phía tường thành. ͏ ͏ ͏ ͏
Vút... ͏ ͏ ͏ ͏
Vút... ͏ ͏ ͏ ͏
Vút... ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Chi chít mũi tên bay xuống phía dưới, bên trong quân trận của Trấn Tây quân cũng có chi chít những mũi tên bắn lên tường thành, trong chốc lát tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai, có binh sĩ ngã trên đường công kích, cũng có binh sĩ từ trên tường thành rơi xuống. ͏ ͏ ͏ ͏
Từng thang mây gác lên tường thành, binh sĩ ra sức trèo lên trên. ͏ ͏ ͏ ͏
Tiêu Ngũ chạy đến bên cạnh Tiêu Nguyên soái, sốt ruột nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nguyên soái, vật tư phòng thủ của chúng ta không đủ. ͏ ͏ ͏ ͏
Tiêu Nguyên soái sửng sốt, cả giận nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vật tư phòng thủ đâu? Gỗ, đá, dầu sôi ở đâu? Sao lại không chuẩn bị? ͏ ͏ ͏ ͏
Tiêu Ngũ cười khổ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tướng quân, ta hỏi qua, vật tư thủ thành đều bị Chu Hoa bán rồi, tiền dùng để phát quân lương cho binh sĩ. ͏ ͏ ͏ ͏

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất