Chương 364: Tương Kế Tựu Kế
Lý Bình An xem thường nhìn Thạch Hạo nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tu vi ngươi quá thấp, không học được. ͏ ͏ ͏ ͏
- Bình thường bảo các ngươi cố gắng tu luyện thì không nghe, chỉ riêng trong Cửu Chuyển Huyền Công đã có pháp môn điều khiển thủy hỏa, tu luyện tốt thì việc gì phải sợ ngọn lửa kia? ͏ ͏ ͏ ͏
- A... ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo ủ rũ lên tiếng, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, sau này ta nhất định sẽ cố gắng tu luyện. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An ném bình trong tay về phía Thạch Hạo, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Cầm đi đi! ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo vội vàng nhận lấy chiếc bình, tò mò hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, đây là cái gì? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đây là pháp bảo do vi sư luyện chế, Thanh Hải bình, có thể thu được Thanh Hải diễm, ngươi cầm đi thu ngọn lửa kia đi! ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo chấn động, kinh hỉ kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đa tạ sư phụ... ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An khoát tay áo nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đi đi! Đừng chậm trễ nữa, tránh chiến trường lại sinh ra biến cố. ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng! ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo lên tiếng, quay đầu hưng phấn chạy ra ngoài. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An nhìn thân ảnh Thạch Hạo rời đi, tự nói thầm trong lòng: "Dùng Thanh Hải diễm hỏa làm chất dẫn, lại thêm sự hỗ trợ nhiếp hỏa, hình thành trận pháp thu hỏa, theo lý luận thì có thể thu được Thanh Hải diễm? ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ ngẩng đầu vô cùng đáng thương hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, ngài có đi nữa không? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An lấy lại tinh thần, sờ đầu Thanh Vũ, cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngoan ngoãn ở nhà canh cổng, bên ngoài còn vài chuyện cần xử lý. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Tuyết ngẩng đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, có phải ngài đi bảo hộ cho các sư đệ an toàn? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An kinh ngạc nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi đoán được? ͏ ͏ ͏ ͏
- Ừm! ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Tuyết nhẹ gật đầu, cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vì ta biết sư phụ quan tâm chúng ta nhất! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi thật thông minh, đi làm cơm đi! Ngày mai vi sư mới đi! ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Tuyết vui vẻ kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ừm... Sư phụ, ngươi chờ đi, ta đi làm món ngon. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta cũng đi... ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ cười hưng phấn đi theo. ͏ ͏ ͏ ͏
Lúc Thạch Hạo bay trở về đại doanh của Trấn Tây quân, chỉ thấy trong đại doanh vô cùng hỗn loạn, khói trắng dâng lên mịt mù trên đống đổ nát cháy sém thê lương giữa trời tuyết. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo cảm nhận được sự dao động trong pháp lực của các sư đệ, lao thẳng xuống, nhìn thấy Lý Vân Hồng và mấy người Bạch Vân đang tụ tập cùng một chỗ, các tướng quân đều không có mặt. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo đáp xuống trước mặt mọi người, hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Xảy ra chuyện gì? ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân nghiêm trang nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Là Đan Thanh đến báo thù, đúng như ta dự đoán, hắn phóng hỏa đốt quân doanh. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Binh sĩ thương vong thế nào? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Vân Hồng đau khổ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Binh sĩ thương vong không lớn, nhưng lều bị đốt cháy sạch, giữa mùa đông thế này cũng không được dễ chịu. Lần này đốt ít còn có thể ứng phó được, nếu đốt thêm vài lần nữa, binh sĩ sẽ không còn chỗ ở, vậy chẳng phải sẽ chết vì lạnh sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Mắt hắn nhìn Thạch Hạo, mong chờ hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đạo trưởng, Quán chủ có nói làm thế nào để đối phó với ngọn lửa kia không? ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo lấy một chiếc bình hoa to bằng ngón cái từ trong ngực ra, đắc ý nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đây là pháp bảo sư phụ ban thưởng, Thanh Hải bình, có thứ này, chúng ta không cần sợ hắn phát hỏa nữa. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Vân Hồng vỗ tay, hưng phấn kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tốt quá rồi... ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân suy nghĩ một chút, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Trước hết đừng động đến pháp bảo, cứ để hắn đốt vài lần nữa đã. ͏ ͏ ͏ ͏
Hả? Tất cả mọi người vô thức nghi ngờ nhìn Bạch Vân. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Vân Hồng nghi ngờ hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đạo trưởng, ngài có ý gì? Đốt thêm vài lần nữa, binh sĩ sẽ không còn chỗ ở. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bần đạo muốn bọn hắn cũng cho rằng như vậy, muốn bọn hắn tin chắc rằng chúng ta không có cách nào đối phó được với Thanh Hải diễm, công thành lúc chúng ta muốn lui cũng không thể lui, bọn hắn sẽ cho rằng chúng ta bị ép vào đường cùng, liều chết đánh cược một lần. ͏ ͏ ͏ ͏
Đến lúc bọn hắn lại thả Thanh Hải diễm ra, trong lòng chắc chắn sẽ khinh thường chúng ta, vì bọn hắn tin chắc rằng trước mặt Thanh Hải diễm, binh sĩ chúng ta không có lực ngăn cản. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo hưng phấn kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Lúc đó chúng ta bất ngờ dùng Thanh Hải bình thu Thanh Hải diễm, chắc chắn sẽ là một bất ngờ lớn với bọn hắn. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân cười gật đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Dưới tình huống bọn hắn hoàn toàn không phòng bị, một hành động nắm trọn Phong Lâm Thành. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Vân Hồng vỗ tay, hưng phấn nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đúng! Chính là như vậy! Đa tạ đạo trưởng chỉ điểm. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Phiền Vương gia âm thầm căn dặn binh sĩ đào địa động trong lều vải, một khi cháy lập tức trốn vào trong địa động. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần đắc ý kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Việc này ta có thể giúp một tay, Ngũ Hành đại độn có thể khống chế được Thổ địa. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Vân Hồng thở phào cảm kích nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đa tạ đạo trưởng! ͏ ͏ ͏ ͏
Mấy ngày sau đó, Đan Thanh lại dùng lửa tấn công lúc nửa đêm, mỗi lần đột kích bằng lửa khắp nơi đều vang lên tiếng kêu rên, lều trại liên tục bị đốt cháy gần như không còn, mặc dù Trấn Tây quân cố gắng xây dựng lại, nhưng tốc độ không thể nhanh bằng tốc độ đốt cháy, dần dần lều trại thưa thớt, mười không còn một. ͏ ͏ ͏ ͏