Chương 367: Thanh Hải Bình Phát Uy (Hạ)
Ninh Khuyết phất tay cho quỷ môn quan tan đi, tay cầm Câu Hồn tỏa liên nhìn Hải Siêu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Giáo chủ đại nhân, xin chỉ giáo. ͏ ͏ ͏ ͏
Hải Siêu cảm thấy trong lòng nặng trĩu, không có một chút lòng tin khi đối đầu với Ninh Khuyết, nhưng vẫn đi ra tường thành, mở miệng thì thầm: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thần ái thế nhân, thần vinh quang biến tát thế giới, thần trừng giới tội nhân. ͏ ͏ ͏ ͏
Một đạo quang trụ thiên rơi thẳng xuống, bao phủ lấy thân Hải Siêu, giống như thánh hiền giáng thế. ͏ ͏ ͏ ͏
Thân ảnh Ninh Khuyết biến mất, ’ vù vù vù’ giữa thiên địa nổi lên từng trận âm phong, âm phong xoay tròn vây quanh Hải Siêu, ánh sáng và bóng tối giao phong không dứt trên không. ͏ ͏ ͏ ͏
Thùng thùng thùng... Tiếng trống lại dồn dập nổi lên. Trên chiến trường binh sĩ đột nhiên lấy lại tinh thần, không còn e dè gì nữa, ai ai cũng nhiệt huyết dâng trào, gầm thét: ͏ ͏ ͏ ͏
- Giết! ͏ ͏ ͏ ͏
- Giết! ͏ ͏ ͏ ͏
- Giết... ͏ ͏ ͏ ͏
Từng thang mây ‘cạch cạch cạch’ gác trên tường thành, binh sĩ tranh nhau chen lấn trèo lên trên. ͏ ͏ ͏ ͏
Trên tường thành, Khánh quân lập tức hoảng loạn, không có vật tư phòng ngự chuẩn bị, tên bắn sắp cạn kiệt, hiện tại có thể nói là thúc thủ vô sách. ͏ ͏ ͏ ͏
Tiêu Nguyên soái nhìn Đan Thanh, sốt ruột hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Làm sao bây giờ? ͏ ͏ ͏ ͏
Đan Thanh cũng gấp đến mức trán đẫm mồ hôi, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nguyên soái, không biết cái bình kia của hắn là nguyên khí gì, vậy mà có thể thu được Thanh Hải diễm của ta, hiện tại ta đã không còn cách nào khác, chỉ mong dung lượng cái bình kia có hạn, Thanh Hải diễm có thể thiêu hủy nó. ͏ ͏ ͏ ͏
- Không còn kịp rồi! ͏ ͏ ͏ ͏
Tiêu Nguyên soái đột nhiên giơ trường kích trong tay lên quát: ͏ ͏ ͏ ͏
- Rút đao ra khỏi vỏ, theo ta giết địch! ͏ ͏ ͏ ͏
Giọng nói mênh mông cuồn cuộn vang lên trên tường thành. ͏ ͏ ͏ ͏
- Giết... ͏ ͏ ͏ ͏
- Giết... ͏ ͏ ͏ ͏
- Giết... ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Trên tường thành, binh sĩ vẫn chưa kịp phản ứng, bên kia, tiếng giết đã vang lên rung trời. ͏ ͏ ͏ ͏
Tiêu Nguyên soái biến sắc, đột nhiên bay lên không trung, chỉ thấy cửa Nam đã bị công phá, Trấn Tây quân đang tuôn lên tường thành, tiếng giết vang động đất trời. ͏ ͏ ͏ ͏
Đồng thời bên cửa Tây, Trấn Tây quân cũng đã xông vào tường thành, binh sĩ đánh giáp lá cà, tiếng giết từ xa vọng đến Khánh quân càng khiến quân tâm dao động, sĩ khí giảm sút, nhất thời bị chém giết tan rã. ͏ ͏ ͏ ͏
Tiêu Nguyên soái đau đớn nhắm mắt lại, bại, lại bại, từ những binh sĩ này cho thấy, hỏa công trước đó vốn không gây tổn thất là bao cho bọn hắn, lại nhớ đến chiếc bình trong tay Bạch Hiểu Thuần, giờ phút này Tiêu Nguyên soái đã rất rõ ràng, không phải bọn hắn không có cách đối phó với Thanh Hải diễm, mà đang tương kế tựu kế, để hắn mất cảnh giác. ͏ ͏ ͏ ͏
Tiêu Nguyên soái đột nhiên mở to mắt, nhìn chằm chằm Lý Vân Hồng bên dưới quát: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bát Hiền vương, ngươi được lắm! ͏ ͏ ͏ ͏
Dưới thành, Lý Vân Hồng cưỡi ngựa đáp: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vẫn phải đa tạ Tiêu Nguyên soái chỉ điểm. ͏ ͏ ͏ ͏
Dưới sự trợ giúp của Bạch Vân, giọng nói mênh mông cuồn cuộn truyền đi, dù trên chiến trường cũng có thể nghe rõ ràng. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Vân Hồng đồng thời lớn tiếng hô: ͏ ͏ ͏ ͏
- Binh sĩ Khánh Quốc nghe đây, Khánh Đế vô nhân đạo, tàn nhẫn bạo ngược, Bản vương khởi nghĩa chỉ vì thương sinh cầu đắc một đường sống cho thiên hạ, nếu các ngươi thuận thiên, hãy bỏ vũ khí xuống ngay, quỳ trên mặt đất. Bản vương hứa, sẽ không giết người tay không tấc sắt! ͏ ͏ ͏ ͏
- Quỳ trên mặt đất, sẽ không giết người tay không tấc sắt! ͏ ͏ ͏ ͏
- Quỳ trên mặt đất, sẽ không giết người tay không tấc sắt! ͏ ͏ ͏ ͏
- Quỳ trên mặt đất, sẽ không giết người tay không tấc sắt! ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Trấn Tây quân vừa tấn công, vừa hô khẩu hiệu chấn thiên, dần dần có binh sĩ Khánh Quốc sợ hãi vứt bỏ vũ khí, quỳ trên mặt đất. ͏ ͏ ͏ ͏
Có người dẫn đầu, càng ngày càng đông người vứt vũ khí xuống, sợ hãi quỳ trên mặt đất, nhất thời bên trong Phong Lâm thành, liên tục vang lên tiếng ‘lách cách phịch phịch’, Khánh quân quỳ đen nghịt trên mặt đất, vô cùng hùng vĩ. ͏ ͏ ͏ ͏
Tiêu Nguyên soái nhìn cảnh tượng này, trong lòng bất lực, quân vô chiến ý, không biết làm sao? Thân ảnh đột nhiên bay xuống thành, dẫn theo đám thân vệ Tiêu Ngũ, tàn binh bại tướng nhắm cửa Đông phá vòng vây đi. ͏ ͏ ͏ ͏
Đan Thanh đứng trên tường thành, nhìn thấy Tiêu Nguyên soái trốn đi, quyết định lập tức cắt đứt hỏa diễm thiên không, xoay người đuổi theo. ͏ ͏ ͏ ͏
Không có sự cung ứng của Đan Thanh, biển lửa trên trời như trăm sông chảy về biển nhanh chóng bị Thanh Hải bình hút không còn gì. ͏ ͏ ͏ ͏
Bình hoa lại từ lớn thu nhỏ lại, biến nhỏ bằng ngón cái rồi được Bạch Hiểu Thuần ôm vào ngực, Bạch Hiểu Thuần mừng rỡ ngắm nghía bình hoa nhỏ này, mắt bốc hỏa nghĩ đúng là bảo bối tốt, bảo bối tốt, có cái này chẳng phải ta có thể luyện đan hỏa diễm được rồi sao? Lặng lẽ nhìn xung quanh, vờ như vô tình cất Thanh Hải bình vào ngực. ͏ ͏ ͏ ͏
Cửa lớn Phong Lâm Thành ‘kẽo kẹt’ một tiếng mở rộng ra, Trấn Tây quân chen chúc nhau vào. ͏ ͏ ͏ ͏