Chương 405: Vô Dụng
Đồng tử của lão giả đột nhiên co rụt lại, gương mặt lộ ra vẻ sợ hãi nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Cách mỗi một đoạn thời gian thì sẽ có một nữ tử còn trẻ, dung mạo xinh đẹp bị móc tim đi, án lệ thứ nhất xuất hiện trong khách sạn này của ta, tình cảnh máu dầm dề kia bây giờ vẫn còn mới mẻ trong ký ức của tiểu lão nhi, đã mấy lần khiến tiểu lão nhi giật mình tỉnh giấc khỏi cơn ác mộng rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ban đầu tưởng rằng võ giả gây nên, giao cho tuần thành ti phụ trách, sau khi vụ án xảy ra vài lần, thành chủ đại nhân mới để mắt đến, trải qua khám xét điều tra, phát hiện đó là yêu thú. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An ngờ vực hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Yêu thú tác quái, các ngươi không đi tìm tu sĩ sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Lão giả thở dài nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tìm rồi, nửa năm qua đế đô mấy lần phái đại nhân đến đây, nhưng đều chết hết. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhìn về phía Thanh Tuyết, Thanh Vũ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Các ngươi nhất định phải để mắt đến hai tiểu cô nương này, nghìn vạn lần đừng để cho các nàng ra ngoài vào ban đêm. ͏ ͏ ͏ ͏
Sau đó lắc đầu thở dài nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quên đi, không nhìn nổi nữa, tốt nhất thì các ngươi vẫn nên nhanh chóng rời khỏi đây đi! ͏ ͏ ͏ ͏
Đứng dậy đi ra ngoài, kẽo kẹt một tiếng mở cửa phòng đi khỏi, sau đó đóng cửa phòng lại. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Tuyết tò mò hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, loài yêu quái này rất lợi hại phải không? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An gật đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đối với bọn họ mà nói, hẳn là rất lợi hại. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo hưng phấn nói to: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, chúng ta diệt trừ con yêu quái này không tốt hay sao. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần yên lặng nhìn Thạch Hạo đang sục sôi ý chí chiến đấu, nhỏ giọng thầm thì một câu: ͏ ͏ ͏ ͏
- Cuồng bạo lực! ͏ ͏ ͏ ͏
Trăng treo đầu ngọn liễu, ba người Thạch Hạo, Ninh Khuyết, Bạch Hiểu Thuần đều bay ra khỏi cửa sổ căn phòng, mỗi một người chiếm cứ một bãi đất, quan sát toàn thành. ͏ ͏ ͏ ͏
Nửa đêm, trăng leo đến giữa trời, một đạo hắc ảnh đột nhiên xuất hiện ở bên trong thành, lướt qua con hẻm nhỏ. ͏ ͏ ͏ ͏
Ánh mắt của Thạch Hạo sáng lên, phát hiện ra hắn, thân thể xoay một cái nháy mắt biến mất, một con chim ưng dang cánh bay qua trong màn đêm. ͏ ͏ ͏ ͏
Ninh Khuyết, Bạch Hiểu Thuần cũng lập tức phát hiện động tác của Thạch Hạo. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần từ chỗ cao nhảy xuống dưới đất, mặt đất giống như mặt nước vậy, dấy lên một đợi sóng lăn tăn, bóng dáng của Bạch Hiểu Thuần lập tức chìm xuống mặt đất, biến mất. ͏ ͏ ͏ ͏
Bóng dáng của Ninh Khuyết hóa thành một đạo quỷ ảnh, tiêu tán trong bóng tối. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An nhắm mắt ngồi xếp bằng ở trên giường bên trong khách điếm, vận chuyển công pháp Hồng Hoang Biến, câu thông pháp quy thiên địa âm dương, mọi chuyện bên trong thành đều hiện lên rõ ràng trong giác quan. ͏ ͏ ͏ ͏
Bóng đen lặng lẽ chui vào trong một gia đình, đi vào một gian khuê phòng của nữ tử, nhìn nữ tử trên giường, người xuất ra thanh hắc sắc thủ trảo, bất thình lình chộp tới phía nữ tử. ͏ ͏ ͏ ͏
Một luồng kim quang đột nhiên nở rộ, bóng đen vội vã nhảy lùi lại, đồng thời nghênh đón một kiếm. ͏ ͏ ͏ ͏
"Keng!" một tiếng vang dội, kim quang và hắc quang vừa chạm phải nhau liền phân tán, dư âm quét ngang, một tràng tiếng động đùng đùng vang lên, tất cả gia cụ đối diện giường nháy mắt vỡ tan, vách tường cũng bị hỏng hóc. ͏ ͏ ͏ ͏
Nữ tử đột nhiên giật mình tỉnh giấc, "A!" một tiếng thét chói tai, thoáng chốc kinh động đến người nhà và hàng xóm. ͏ ͏ ͏ ͏
Rầm rầm rầm! ͏ ͏ ͏ ͏
Tiếng chạy bộ dồn dập vang lên, tiếng khóc vang dội ở bên ngoài: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nữ nhi! Nữ nhi à! ͏ ͏ ͏ ͏
Giọng nói của một nữ nhân đang kêu khóc bên ngoài la lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Mở cửa! Mau mở cửa đi! ͏ ͏ ͏ ͏
Rầm! Một tiếng, cửa phòng mở ra, hai người trung niên nam nữ mặc thụy y chạy vào, trong tay nam tử còn cầm một chuỗi chìa khóa và ổ khóa. ͏ ͏ ͏ ͏
Bóng đen đột nhiên lao ra phía ngoài, rầm một tiếng đánh vỡ tường rồi bay đi. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo nhếch miệng cười nói với bọn họ: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không cần phải lo lắng, nàng ấy không sao cả. ͏ ͏ ͏ ͏
Ổ khóa trong tay trung niên nam tử cộp một tiếng rơi xuống đất, phu thê hai người cuống quít chạy đến bên giường, ôm lấy nữ tử vẫn còn chưa tỉnh hồn nằm trên đó. ͏ ͏ ͏ ͏
- Nữ nhi! Nữ nhi của ta! ͏ ͏ ͏ ͏
Nữ nhân ôm lấy thiếu nữ khóc gào lên. ͏ ͏ ͏ ͏
- Nữ nhi, con không sao chứ! ͏ ͏ ͏ ͏
Trung niên nam tử cũng lo lắng bất an nhìn thiếu nữ. ͏ ͏ ͏ ͏
Nữ tử trẻ tuổi giật mình tỉnh lại, òa một tiếng khóc lên. ͏ ͏ ͏ ͏
Nữ nhân cũng vừa khóc vừa vỗ nam tử, gào lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta đã nói phải đưa nữ nhi ra ngoài từ lâu rồi mà, nhưng ngươi vẫn không nghe nói, còn nói chỉ cần khóa lại cửa là nữ nhi không đi, yêu quái sẽ không biết nữa, nữ nhi suýt chút nữa thì đã chết rồi đây, mới vừa rồi suýt nữa thì nữ nhi đã chết rồi đấy! ͏ ͏ ͏ ͏
Trung niên nam tử mang vẻ mặt áy náy, quay đầu nhìn về phía Thạch Hạo đứng ở bên cạnh, đứng dậy quỳ thụp xuống dưới đất, dập đầu nói to: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đa tạ, đa tạ đại nhân đã cứu tính mạng của nữ nhi nhà ta. ͏ ͏ ͏ ͏