Dị Thế Đạo Môn

Chương 404: Trong Thành Có Yêu

Chương 404: Trong Thành Có Yêu
Một thanh niên nhanh chóng chạy từ bên trong ra, vội vàng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chưởng quỹ, không phải ta đang quét tước vệ sinh trong phòng sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Lão giả tức giận quở trách la lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta biết ngươi quá, chắc chắn lại đang lười biếng. Mau dắt tọa kỵ của khách nhân đến hậu viện đi. ͏ ͏ ͏ ͏
- Được rồi! ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh niên đáp một tiếng, nhìn về phía tọa kỵ rồi sửng sốt, khuôn mặt lộ ra vẻ khó xử nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chưởng quỹ, đâu có dây cương đâu! ͏ ͏ ͏ ͏
Lão giả cũng sững sờ, nhìn kỹ một chút thì quả thực không hề có dây cương. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An đưa tay vỗ vỗ cái cổ của Thanh Ngưu, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đi thôi! ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Ngưu cúi đầu rống một tiếng. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An nhìn về phía thanh niên cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Cảm phiền dẫn đường, chúng nó sẽ đi theo ngươi. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh niên nửa tin nửa ngờ đi ở phía trước, Thanh Ngưu quả nhiên dẫn Lưỡng Đầu Sơn Bò và Lưỡng Đầu Lộc đi theo. ͏ ͏ ͏ ͏
Đoàn người Lý Bình An đi theo chưởng quỹ vào khách điếm, đang lúc vào giờ cơm thế nhưng lầu một vẫn trống trải, đến cả một khách nhân cũng không có. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An quét mắt một lượt rồi nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Cảm phiền lão trượng giúp đỡ sắp xếp cho mấy gian phòng. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ ôm cánh tay Thanh Tuyết cười hì hì nói to: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta muốn ở cùng chỗ với tỷ tỷ. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An gật đầu cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Còn lại thì mỗi người một gian đi! ͏ ͏ ͏ ͏
Lão giả mang vẻ mặt tươi cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Được! Được! Mời quý khách đi với ta. ͏ ͏ ͏ ͏
Đám người Lý Bình An đi cùng ông lão lên lầu ba, tất cả các phòng đều đã được an trí. ͏ ͏ ͏ ͏
Sau khi chọn xong phòng ốc, Lý Bình An nhìn về phía lão giả nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Cảm phiền lão trượng chuẩn bị cho chúng ta một ít cơm nước, cơm nước đưa đến bên trong phòng. ͏ ͏ ͏ ͏
Lão trượng gật đầu cười sảng khoái nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Được! ͏ ͏ ͏ ͏
Sau một lát, đồ ăn giống nhau được lần lượt đưa tới, đám người Lý Bình An ngồi quanh bàn, ăn cơm. ͏ ͏ ͏ ͏
Cộc! ͏ ͏ ͏ ͏
Cộc! ͏ ͏ ͏ ͏
Cộc! ͏ ͏ ͏ ͏
Một tràng tiếng gõ cửa vang lên. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An để đũa xuống nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Mời vào! ͏ ͏ ͏ ͏
Kẽo kẹt một tiếng, cửa phòng được đẩy ra, chưởng quỹ mang một bầu rượu đi tới, vẻ mặt tươi cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Các vị khách quý, đồ ăn hợp khẩu vị chứ? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Rất ngon! ͏ ͏ ͏ ͏
Mấy người còn lại cũng gật đầu liên tục, mùi vị thực sự rất thơm ngon. ͏ ͏ ͏ ͏
Lão giả vừa cười vừa nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngon miệng là tốt rồi! ͏ ͏ ͏ ͏
Để bầu rượu lên trên bàn rồi nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đây là tiểu lão nhi tặng cho các vị khách quý, xin chậm rãi dùng! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An đứng dậy chắp tay thi lễ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đa tạ chưởng quỹ. ͏ ͏ ͏ ͏
Đưa tay ra nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Cưởng quỹ, mời ngồi xuống cùng dùng cơm, bần đạo có một số việc muốn thỉnh giáo. ͏ ͏ ͏ ͏
Lão giả cười lắc đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không cần phải ngồi đâu, nhà bếp phía sau còn có việc cần làm, công tử có vấn đề gì thì cứ việc nói. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Lời này của lão trượng không thành thật rồi, bên trong khách sạn hẳn là chỉ có mấy người khách chúng ta mới đúng. ͏ ͏ ͏ ͏
Lão giả thở dài nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ai! Làm ăn kém quá, để quý khách chê cười rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An thấy chưởng quỹ kiên trì không ngồi, liền trầm ngâm một lúc rồi nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thật ra thì điều bần đạo muốn hỏi chính là, khi vào thành có một tướng quân nói với chúng ta ban đêm đừng ra khỏi cửa, như vậy là có ý gì? ͏ ͏ ͏ ͏
Đám Thanh Tuyết, Thanh Vũ, Thạch Hạo cũng quay đầu nhìn về phía lão giả. ͏ ͏ ͏ ͏
Lão giả biến sắc, vội vàng xoay người đóng cửa phòng rầm một tiếng, sợ hãi nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Công tử, ngài đừng hỏi, tiểu lão nhi cũng không dám nói đâu! ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo ngờ vực hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vì sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Trong ánh mắt của lão giả đầy sự sợ hãi, nhìn thoáng về phía đại môn, lắc đầu thấp giọng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Các vị khách quý vẫn đừng nên hỏi thì hơn. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo tùy tiện nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Lão đại gia, ngài không cần phải sợ, không phải chỉ là một con tiểu yêu sao? Chúng ta giúp ngài giải quyết. ͏ ͏ ͏ ͏
Sắc mặt lão giả đại biến, vội vã cúi rạp người, vẻ mặt đau khổ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Các vị khách quý, các vị tiểu gia, tiểu lão nhi van xin ngài đừng nói nữa. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An thoáng trầm ngâm nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Lão trượng, chúng ta đã tới tòa thành trì này, ngài cũng không muốn chúng ta gặp phải chuyện không may ở chính khách điếm của ngài đúng không? Rốt cuộc thì bên trong thành đã có chuyện gì xảy ra, xin lão trượng hãy chỉ điểm. ͏ ͏ ͏ ͏
Lão giả mang sắc mặt rầu rĩ, tầm mắt vô thức nhìn về phía Thanh Tuyết và Thanh Vũ, ͏ ͏ ͏ ͏
- Tiểu Thuần, lấy cho lão trượng một cái ghế. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An dặn dò nói. ͏ ͏ ͏ ͏
- Được! ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần đáp một tiếng, nhảy xuống khỏi chỗ ngồi, chạy đến gian phòng bên cạnh, chớp mắt đã dời một cái ghế sang đây, đặt ở bên cạnh lão trượng. ͏ ͏ ͏ ͏
Lão trượng thở dài một hơi, ngồi bên trên ghế nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thôi bỏ đi, lão nhân nói cho các ngươi một chút. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần chạy đến chỗ ngồi, tò mò nhìn lão giả. ͏ ͏ ͏ ͏
Lão giả lo lắng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chuyện này phát sinh vào đầu xuân nửa năm trước, tướng quân dẫn binh lính đến Kim Sa sa mạc diệt trừ một ổ mã phỉ, đại hoạch toàn thắng. Sau khi tướng quân trở về, bên trong thành đột nhiên xuất hiện một chuyện kỳ quái. ͏ ͏ ͏ ͏

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất