Chương 416: Bộ Giáp Dày Nhất, Đòn Đánh Độc Nhất
Một luồng kim quang chém xuống, Kim Vô Kỵ thầm run lên, thoáng chốc thức tỉnh, vội vàng tránh sang bên cạnh, nhưng vẫn chậm một bước, xoẹt một tiếng, máu bắn tung tóe khắp tay, một vết đao sâu hoắm xuất hiện trên bả vai của kim Vô Kỵ, máu nhuộm đỏ da lông. ͏ ͏ ͏ ͏
Gào! ͏ ͏ ͏ ͏
Kim Vô Kỵ kêu rên một tiếng gầm nhệ, thân hình đột nhiên lùi về phía sau. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần bắt được Thạch Hạo, đau lòng gần chết gào lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư huynh, ngươi vừa mới lấy ta cho lang yêu ăn! ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo giải thích nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đây là hồ ly! ͏ ͏ ͏ ͏
- Giống nhau cả, ngươi lấy ta ra cho yêu quái ăn. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo ngượng ngùng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Lớp phòng ngự của ngươi khá dày. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngộ nhỡ bị cắn thủng thì làm sao? ! ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo vô cùng nghĩa khí nói to: ͏ ͏ ͏ ͏
- Yên tâm, sư huynh sẽ cứu ngươi mà. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần thở thì phò la lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đợi đến khi quay về, ta nhất định sẽ tố cáo với sư phụ, sư phụ hiểu rõ ta nhất. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo vội vàng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đừng thế chứ! Sư huynh biết sai rồi, tuyệt đối không có lần sau đâu. ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư huynh, cẩn thận! ͏ ͏ ͏ ͏
Ninh Khuyết ở đằng xa la lên. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo vội vàng nhìn về phía âm thanh, trong đó, một con hồ ly to gần bằng thủy ngưu, đột nhiên bổ nhào về phía mình, trong mắt tràn đầy quang mang hung tàn, sôi sục máu lửa. ͏ ͏ ͏ ͏
Thân hình của Thạch Hạo chợt lóe lên, vội vã trốn phía sau Bạch Hiểu Thuần, bùm một tiếng vang lên, hồ ly nhào vào người Bạch Hiểu Thuần, Bạch Hiểu Thuần kêu thảm một tiếng, bay đi chẳng khác gì một quả bóng cao su. ͏ ͏ ͏ ͏
- Dám đánh sư đệ của ta, đúng là chán sống rồi! ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo giận dữ quát lên, Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao đột nhiên phi về phía hồ ly. ͏ ͏ ͏ ͏
Ninh Khuyết cũng đã chạy tới, hai người Thạch Hạo và Ninh Khuyết vây hồ ly to lớn ở trung tâm, giết một thì khó bỏ khó phân, thực lực của hồ yêu khi hiện nguyên hình tăng vọt hơn gấp đôi, hai người vô cùng trầy trật. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần bị bay văng ra xa lăn lộn dừng lại, linh quang phòng ngự trên người lóe sáng, đầu choáng váng. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo vừa đại chiến, vừa hét lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thành Thuần, nhanh chóng gia tăng thêm phòng ngự đi, chúng ta không chịu nổi nữa rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần đưa mắt nhìn về phía chiến trường của cuộc đại chiến, giống như tiên tục hạ quyết tâm, tiếp tục lấy phòng ngự phù triện ra, gia tăng mấy trăng tầng phòng ngự, gào to một tiếng rồi giết ra. ͏ ͏ ͏ ͏
Mới vừa gia nhập chiến trường không bao lâu, Ninh Khuyết gặp phải lúc nguy hiểm cũng bất thình lình bống đằng sau Bạch Hiểu Thuần, ầm một tiếng nặng nề vang lên, a! Một tiếng hét thảm, Bạch Hiểu Thuần lại bay ra ngoài. ͏ ͏ ͏ ͏
Ninh Khuyết quát to một tiếng: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đừng đả thương sư đệ ta nữa! ͏ ͏ ͏ ͏
Câu Hồn Tỏa Liên liểng xiểng quét về phía người của hồ yêu. ͏ ͏ ͏ ͏
Trên chiến trường xuất hiện một cảnh tượng kỳ quái như vậy, Thạch Hạo và Ninh Khuyết liên tục lấy Bạch Hiểu Thuần ra để ngăn đao, Bạch Hiểu Thuần kêu thảm thiết không ngừng, bị đánh bay ra, hồ ly cũng bị Ninh Khuyết và Thạch Hạo nắm phải cơ hội khi Bạch Hiểu Thuần bị đánh bay, hô tô khẩu hiểu báo thù cho sư đệ, tạo thêm một vết rồi lại một vết thương trên người hồ yêu. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong thành, thành chủ nhìn Bạch Hiểu Thuần liên tục bị đánh bay, trong lòng thầm hoảng hồn, dè chừng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đạo trưởng, nhóc đệ tử kia của ngài không sao chứ? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An cười nhẹ, đáp: ͏ ͏ ͏ ͏
- Yên tâm, không có chuyện gì đâu! ͏ ͏ ͏ ͏
- A! Tức chết ta! Chết đi! Chết đi! Chết đi cho ta! ͏ ͏ ͏ ͏
Kim Vô Kỵ nổi điên, liên tục dùng móng vuốt cào vào Bạch Hiểu Thuần, ầm ầm ầm, thần quang phòng ngự liên tiếp vỡ vụn. ͏ ͏ ͏ ͏
Một con chim ưng giáng từ trên trời xuống, hai móng như móc câu đâm vào lưng của Kim Vô Kỵ, xoẹt, vài đường máu chảy ra. ͏ ͏ ͏ ͏
Gào! Kim Vô Kỵ hét thảm một tiếng, ầm! Toàn thân bùng lên một luồng khí tức cuồng bạo, một vòng Long Quyển Sa Trần Bạo bao quanh bản thân bên trong, Long Quyển Sa Trần Bạo lơ lửng trên vùng trời của thành trì, nhanh chóng xoay tròn, khuấy động phong vân biến ảo, dân chúng ở phía dưới nhìn cát bụi bay tứ tung, che khuất bầu trời kinh hoảng một trận, nếu không có Lưỡng Nghi Đại Trận ngăn lại, cát bụi và gió xoáy có thể dễ dàng phá hủy thành trì này. ͏ ͏ ͏ ͏
Khéc! Chim ưng mà Thạch Hạo hóa thành kêu lên một tiếng bén nhọn, lao ra khỏi bão cát như một luồng kim quang, thân hình lóe lên trên không trung, hiện ra bóng người. ͏ ͏ ͏ ͏
Ninh Khuyết quỷ mị xuất hiện ở bên cạnh Thạch Hạo, lo lắng la lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nhị sư huynh đâu rồi? ͏ ͏ ͏ ͏
Ánh mắt của Thạch Hạo nhìn chằm chằm vào bão cát, nghiêm trọng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vẫn còn ở bên trong! ͏ ͏ ͏ ͏
- A! A! A! Cứu ta với! ͏ ͏ ͏ ͏
Bên trong bão cáo, một quả cầu tỏa ra thần quang xoay lượn vòng quanh. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta đến đây! ͏ ͏ ͏ ͏
Thân hình của Ninh Khuyết phóng lên trên cao, quát to: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quỷ Môn Quan, trấn áp! ͏ ͏ ͏ ͏
Vù vù! ͏ ͏ ͏ ͏
Không gian trên bão cát vặn vẹo một trận, một tòa đại thạch môn đen kịt khổng lồ như vượt qua không gian rồi hạ xuống, kể từ khi Địa Phủ được thành lập, Ninh Khuyết thường đến Quỷ Môn Quan của Địa Phủ để lĩnh hội, tự mình ngưng tụ được Quỷ Môn Quan vừa nặng vừa dày, uy hiểm. ͏ ͏ ͏ ͏