Chương 419: Lai Lịch Kim Vô Kỵ
Bên trong thành trì phía dưới, Lý Bình An nghe tiếng hô ầm ĩ bên tai, liếc mắt nhìn dân chúng chung quanh một vòng rồi nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bần đạo hiểu rồi! ͏ ͏ ͏ ͏
Thành chủ cộp một tiếng, dập đầu xuống đất, bi ai nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đạo trưởng, đa tạ ngài đã giúp chúng ta làm tất cả, thế nhưng vì vô số tính mạng của dân chúng Lý Quốc, Kim vương tử không thể chết được. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An gật đầu một cái rồi nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bần đạo đã hiểu các ngươi rồi! ͏ ͏ ͏ ͏
Vung tay lên không trung, Thái Cực đồ bao phủ trên thành hóa thành từng mảnh phù văn rồi phiêu tán. ͏ ͏ ͏ ͏
Ba người Thạch Hạo, Bạch Hiểu Thuần, Ninh Khuyết xách theo Kim Vô Kỵ bị trói chặt từ trên trời đáp xuống, hạ xuống trước mặt Lý Bình An. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo hăng hái la lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, chúng ta đánh bại ngũ giai đó. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần dùng tiểu Cửu Xỉ Đinh Ba chải chải tóc, dương dương đắc ý nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phu, công lao của ta khá lớn đó! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An gật đầu, cười khen ngợi nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Làm không tệ đâu. ͏ ͏ ͏ ͏
Ninh Khuyết kính cẩn nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Xin sư phụ hãy chỉ điểm, tên hồ yêu này nên xử lý ra sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Dẫn hắn theo, chúng ta phải lên đường rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Ninh Khuyết cung kính đáp: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng! ͏ ͏ ͏ ͏
- Thanh Thạch! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An gọi một tiếng. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo tỉnh lại khỏi niềm hưng phấn, chắp tay thi lễ đáp: ͏ ͏ ͏ ͏
- Có đệ tử! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An phân phó nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bên trong thành còn có một con Tích Dịch Yêu tứ giai, đang ở trước một trang viên ở thành tây, đã bị vi sư lấy Tam Tài đại trận vây lại rồi, ngươi bắt hắn tới đây. ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng! ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo đáp một tiếng rồi phóng lên cao. ͏ ͏ ͏ ͏
Chỉ chốc lát sau, đám người Lý Bình An thu dọn đồ đạc, cưỡi tọa kỵ rời khỏi Kim Sa thành, Ninh Khuyết cưỡi trên người một con trâu rừng, phía sau kéo một chiếc xích dài ngoằng, trên xích trói hai yêu quái là Kim Vô Kỵ và Tích Dịch Yêu, lảo đảo đi theo sau. ͏ ͏ ͏ ͏
Trâu rừng cũng là linh thú, linh trí đã được mở từ lâu, đã chứng kiến hết cuộc đại chiến trước đó, bây giờ bước đi nhẹ bẫng, phải biết rằng thứ mình lôi theo phía sau chính là tứ giai đại yêu và ngũ giai yêu vương đó, phỏng chứng đây chính là đỉnh cao của cuộc đời trâu rồi! ͏ ͏ ͏ ͏
Đám người thành chủ tiễn đoàn người Lý Bình An ra khỏi cửa thành, mãi đến khi đoàn người Lý Bình An biến mất hẳn trong sa mạc mới xoay người rời đi. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong hoang mạc, Lý Bình An hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Kim Vô Kỵ, Kim Sa yêu vương ở nơi nào? ͏ ͏ ͏ ͏
Kim Vô Kỵ kỳ dị cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đi về phía nam! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An quay đầu lại, ngạc nhiên liếc nhìn Kim Vô Kỵ, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi vậy mà lại không che giấu tí nào cả! ͏ ͏ ͏ ͏
Khóe miệng của Kim Vô Kỵ nhếch lên, tạo thành một nụ cười tàn nhẫn, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nếu các ngươi đã muốn tìm chết, tại sao ta lại phải ngăn lại? ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi chắc chắn phụ thân ngươi có thể thắng không? ͏ ͏ ͏ ͏
Kim Vô Kỵ ngạo mạn nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đương nhiên là có rồi! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An đổi đề tài, hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Người bên trong Kim Sa thành hình như rất sợ ngươi! ͏ ͏ ͏ ͏
Kim Vô Kỵ cười lớn, khinh miệt nhìn Lý Bình An. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo lấy Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao ra uy hiếp nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi có nói hay không? ͏ ͏ ͏ ͏
Tiếng cười của Kim Vô Kỵ hơi ngừng lại, da mặt không nhịn nổi mà co giật vài cái, nhìn Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao mà trong lòng thầm phát lạnh, trên người vẫn còn cảm giác đau âm ỉ. ͏ ͏ ͏ ͏
Tích Dịch Yêu vội vàng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bởi vì ngôi vị quốc chủ hiện giờ của Lý Quốc quốc chủ, là dựa vào đại vương nhà ta mới ngồi lên được đấy. ͏ ͏ ͏ ͏
- Năm trăm năm trước, đại vương nhà ta chiếm giữ Kim Sa sa mạc, Lý Quốc quốc chủ không phục, phái đại binh vào sa mạc chinh phạt, bị đại vương nhà ta nổi một trận báo cát, tiêu diệt toàn bộ đại quân của Lý Quốc. Sau đó đại vương nhà ta giết thẳng vào hoàng đô của Đế Quốc, chém chết quốc vương của Lý Quốc trong hoàng cung, đồng thời tàn sát toàn bộ thập thành ở bên trong, kinh sợ toàn quốc, sau đó tùy tiện chỉ điểm một người leo lên ngôi vị hoàng đế, người nọ chính là tổ tiên của đương kim hoàng đế Lý Quốc hiện nay. ͏ ͏ ͏ ͏
Đồ sát toàn thành? Lý Bình An nhíu chặt mày lại. ͏ ͏ ͏ ͏
Kim Vô Kỵ khặc khặc cười quái dị, nói to: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi nói với hắn như vậy làm cái gì? Ngộ nhỡ khiến bọn họ sợ vỡ mật, vậy thì chẳng còn thú vị nữa. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An thở dài một hơi, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không ngờ rằng còn có một nguyên nhân như vậy. ͏ ͏ ͏ ͏
Kim Vô Kỵ gàn dở la lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đừng nói mấy nữ tử thấp hèn này, cho dù bản vương tử có đồ sát gần như toàn bộ Kim Sa thành, cái tên tiểu quốc chủ hèn nhát kia của Lý Quốc cũng không dám nhiều lời nửa câu. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ đi bên cạnh Lý Bình An, nhỏ giọng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, bọn họ nghe đáng sợ thật đấy! ͏ ͏ ͏ ͏
- Ừ! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An ừm một tiếng rồi nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thiện ác hữu báo, không thể có được một cái chết yên lành. ͏ ͏ ͏ ͏