Dị Thế Đạo Môn

Chương 418: Quần Tình Cầu Cứu

Chương 418: Quần Tình Cầu Cứu
Bóng dáng của chim ưng lóe lên biến trở về hình hạng của Thạch Hạo, cũng đáp xuống trước mặt Kim Vô Kỵ. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần chạy tới, dương dương đắc ý trước mặt hai người nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta có lợi hại không! Là ta phá hỏng Sa Long Quyển của hắn đấy. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo gật đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Lợi hại, lần này công của ngươi là to nhất! ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần hài lòng toét miệng cười ngây ngô. ͏ ͏ ͏ ͏
- Bắt được rồi! ͏ ͏ ͏ ͏
- Bắt được yêu quái rồi! ͏ ͏ ͏ ͏
- Giết yêu quái báo thù! ͏ ͏ ͏ ͏
- Giết yêu báo thù! ͏ ͏ ͏ ͏
- Báo thù! ͏ ͏ ͏ ͏
- Báo thù! ͏ ͏ ͏ ͏
- Báo thù! ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Lúc này, toàn thành muôn người như một đều vang lên tiếng nói ầm ĩ rền vang, dân chúng khắp toàn thành đều căm hận ngẩng đầu nhìn Kim Vô Kỵ bị trói trên không trung. ͏ ͏ ͏ ͏
Kim Vô Kỵ nghe thấy tiếng kêu ầm ĩ ở phía dưới, cúi đầu nhìn hàng ngàn hàng vạn bách tính ra khỏi nhà đứng trên đường phố, trong mắt lóe lên hàn ý rét lạnh, chết! Đáng chết! Toàn bộ đám người thấp kém đều đáng chết! ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần đứng bên cạnh Thạch Hạo, nghe tiếng kêu rung trời bên trai, hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư huynh, làm sao bây giờ? ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo không thèm để ý nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Giết chứ sao! ͏ ͏ ͏ ͏
Kim Vô Kỵ thoáng giật mình, rống giận al lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Giết ta? Các ngươi mà xứng sao? Ta là con của Kim Sa yêu vương, thiếu chủ của Kim Sa sa mạc, các ngươi ai dám giết ta! ͏ ͏ ͏ ͏
Tiếng nói ồm ồm vang ra ngoài, đè át tất cả tiếng reo hò ầm ĩ của bách tính toàn thành, bên trog thành thoáng chốc im lặng. ͏ ͏ ͏ ͏
Kim Vô Kỵ hung hăng ngang ngược cười lớn rồi quát lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Các ngươi không dám! Các ngươi không dám, cha ta là Kim Sa yêu vương, dám đả thương chút da lông của ta thôi, phụ vương ta sẽ lập tức suất lĩnh vạn yêu đến tàn sát toàn thành, tiêu diệt Lý Quốc của ngươi. ͏ ͏ ͏ ͏
Sắc mặt thành chủ thoáng chốc trắng bệch ra, ngẩng đầu khó mà tin được nhìn Kim Vô Kỵ, vô thức nắm chặt tay, móng tay đâm sâu vào bên trong da thịt, vết máu nhỏ giọt chảy xuống. ͏ ͏ ͏ ͏
Bách tính khắp toàn thành cũng yên lặng lại, cừu hận trong mắt dần dần trở thành sự sợ hãi và kinh hoảng. ͏ ͏ ͏ ͏
Kim Vô Kỵ cười lớn, tuỳ ý bừa bãi. ͏ ͏ ͏ ͏
Một đường kim quang quét ngang qua không trung. ͏ ͏ ͏ ͏
- A! ͏ ͏ ͏ ͏
Một tiếng hét thảm thiết vang lên, một cái tai hồ của Kim Vô Kỵ bay lên trên, máu tươi vẩy ướt nửa bên mặt. ͏ ͏ ͏ ͏
Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao trong tay Thạch Hạo chỉ vào Kim Vô Kỵ, khinh thường nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Kim Sa yêu vương đúng không! Có bản lĩnh thì ngươi kêu hắn tới đây, bản đạo gia cũng muốn thử xem xem đầu của hắn cứng, hay là Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao của tiểu gia nhanh. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần ở bên cạnh lớn tiếng la lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Còn có Cửu Xỉ Đinh Ba của ta! ͏ ͏ ͏ ͏
Kim Vô Kỵ không thèm đếm xỉa đến máu chảy khắp mặt, khó mà tin được nhìn Thạch Hạo, cả giận nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sao ngươi dám? Sao ngươi vẫn dám làm thế? Cha ta chính là Kim Sa yêu vương đấy, các ngươi chán sống rồi sao? ! ͏ ͏ ͏ ͏
Bách tính bên trong thành phía dưới nghe tiếng gào thét của Kim Vô Kỵ, ai nấy cũng đều run rẩy, dấy lên một sự sợ hãi. ͏ ͏ ͏ ͏
Trước khách điếm, da mặt của thành chủ khẽ co rút lại, vẻ mặt đau khổ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thành chủ, xin... Xin ngày hãy thả con yêu quái này đi! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An nghiêng đầu nhìn về phía hắn rồi hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Các ngươi không báo thù nữa sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Thành chủ lắc đầu, suy sụp tinh thần đáp: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không báo! Không báo! ͏ ͏ ͏ ͏
Đại tướng quân phịch một tiếng quỳ một chân xuống mặt đất, cúi đầu bi thương nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đa tạ đạo trưởng đã giúp chúng ta bắt được yêu quái, nhưng... Nhưng xin đạo trưởng hãy thả Kim vương tử ra. ͏ ͏ ͏ ͏
Đại tướng quân lúc nói chuyện, tay cũng nắm chặt trên mặt đất, gân xanh trên nắm tay nổi lên. ͏ ͏ ͏ ͏
Ngô gia chủ và Lâm gia chủ cũng đều quỳ một chân xuống đất, kinh hoảng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Xin đạo trưởng hãy thả Kim vương tử ra. ͏ ͏ ͏ ͏
Thành chủ cũng vô lực quỳ xuống: ͏ ͏ ͏ ͏
- Xin đạo trưởng hãy thả Kim vương tử! ͏ ͏ ͏ ͏
Những người xung quanh thấy cảnh tượng như vậy cũng ào ào quỳ xuống, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Xin đạo trưởng hãy thả Kim vương tử. ͏ ͏ ͏ ͏
- Xin đạo trưởng hãy thả Kim vương tử! ͏ ͏ ͏ ͏
- Thanh đạo trưởng xin hãy thả Kim vương tử ra! ͏ ͏ ͏ ͏
- Xin đạo trưởng hãy thả Kim vương tử! ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Càng ngày càng có thêm nhiều người quỳ xuống, cầu xin Lý Bình An, rất nhanh, thanh âm đã vang vọng khắp toàn thành. ͏ ͏ ͏ ͏
Kim Vô Kỵ đầu bù tóc rối trên không trung, cười sảng khoái nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nghe thấy chưa? Các ngươi nghe thấy cả chưa? Còn không mau cởi trói cho bản vương tử, sau đó quỳ gối trước mặt bản vương tử để nhận tội! ͏ ͏ ͏ ͏
- Ghê tởm! ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo giận dữ la lên một tiếng, Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao trong tay vung lên, phi về phía Kim Vô Kỵ. ͏ ͏ ͏ ͏
Ninh Khuyết vội vàng đưa tay kéo Thạch Hạo lại, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đừng quá xúc động, nghe xem sư phụ sắp xếp thế nào đã. ͏ ͏ ͏ ͏
Kim Vô Kỵ sợ đến nỗi trắng bệch cả mặt, chân loạng choạng lùi về sau vài bước, sau đó phục hồi tinh thần lại, sa sầm nhìn Thạch Hạo, trong mắt tràn đầy sát ý điên cuồng, thế nhưng không dám càn rỡ nữa. ͏ ͏ ͏ ͏

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất