Dị Thế Đạo Môn

Chương 446: Ninh Khuyết Tới Nam Triều

Chương 446: Ninh Khuyết Tới Nam Triều
Kim Sa yêu vương khom người lơ lửng trên không trung, hai tay mang theo huyết hồng lợi trảo, hắc khí quanh quẩn bên người, chẳng khác nào ma đầu đi ra từ địa ngục, mắt nhìn xuống ốc đảo phía dưới mà cười khằng khặc, rung động cả không trung. ͏ ͏ ͏ ͏
Cẩm Linh bay lên trên, trôi lơ lửng trên vùng trời ốc đảo, đối lập với Kim Sa yêu vương. ͏ ͏ ͏ ͏
- Chết đi! Chêt hết cho ta, dám giết hài nhi của ta, ta muốn toàn tộc các ngươi phải đền mạng! ͏ ͏ ͏ ͏
Thân ảnh của Kim Sa yêu vương lóe lên, như quỷ mị xuất hiện trước người Cẩm Linh, xuất ra một trảo, vẽ lên không trung năm dấu vết đảo như máu. ͏ ͏ ͏ ͏
Quanh người Cẩm Linh thoáng chốc xuất hiện một luồng bạch sắc loa toàn khí lưu, một trảo của Kim Sa yêu vương đập vào loa toàn khí lưu, ầm một tiếng vang dội, Cẩm Linh đau đớn rên lên một tiếng rồi lao xuống phía dưới, ầm ầm một tiếng rơi xuống dưới hồ, văng lên một cột nước khổng lồ, xà nhân tộc chung quanh tất cả đều hoảng loạn. ͏ ͏ ͏ ͏
- Khặc khặc khặc! Kêu rên đi! Khóc lóc đi! Cầu xin đi! Các ngươi đến một kẻ cũng không thể chạy được đâu. ͏ ͏ ͏ ͏
Kim Sa yêu vương bất thình lình vọt xuống phía dưới. ͏ ͏ ͏ ͏
Một ít tiểu hài tử xà nhân còn nhỏ ở phía dưới bị dọa sợ đến nỗi khóc lên. ͏ ͏ ͏ ͏
Cẩm Linh rào rào rồi lao ra khỏi hồ nước, tượng thần Nữ Oa khổng lồ bất thình lình toát ra quang mang mịt mù, bạch quang lấy tượng thần Nữ Oa làm trung tâm, khuếch tán ra ngoài. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch quang đụng phải người của Kim Sa yêu vương, đùng một tiếng vang dội. Gào! Kim Sa yêu vương kêu thảm một tiếng, thoáng chốc bị đánh bay, bay xa như lưu tinh rồi biến mất hẳn trước mắt mọi người, bạch sắc quang mang tràn ngập toàn bộ ốc đảo. ͏ ͏ ͏ ͏
Bọn nhỏ cùng ngừng tiếng khóc lại, tò mò nhìn bạch quang bên người. ͏ ͏ ͏ ͏
Những người lớn đều kích động đến run rẩy cả thân mình, là Nữ Oa nương nương, là Nữ Oa nương nương đã cứu chúng ta. ͏ ͏ ͏ ͏
Cẩm Linh rơi xuống nước, nằm rạp xuống cung kính bái lạy nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đa tạ Nữ Oa nương nương! ͏ ͏ ͏ ͏
Những xà nhân tộc còn lại cũng đều rối rít kích động nói to: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đa tạ Nữ Oa nương nương! ͏ ͏ ͏ ͏
- Lễ tán Nữ Oa nương nương! ͏ ͏ ͏ ͏
- Mẫu thần, mẫu thần! ͏ ͏ ͏ ͏
Cách ốc đảo ngàn dặm, một thân ảnh khổng lồ giáng từ trên trời xuống, bịch một tiếng rơi xuống sa mạc, đập thẳng ra một cái hố lớn trong nền cát, chui thật sâu vào trong lòng đất, sau một khắc, hố lớn đã bị lưu sa bao phủ. ͏ ͏ ͏ ͏
Một lúc lâu sau, mặt cát lay động, một chiếc móng vuốt lông lá đột nhiên thò ra khỏi lòng đất, sạt một tiếng túm lấy nền cát, sau đó, con thú đầu dữ tợn nhô ra khỏi đất, lắc lắc đầu, cát vun tung bay. ͏ ͏ ͏ ͏
Miệng của Kim Sa yêu vương không ngừng nhỏ máu tươi, há hốc miệng, thở dốc nhìn về phía ốc đảo của xà nhân, trong mắt mang theo sự sợ hãi, pho tượng kia rốt cuộc là vật gì? Sao lại mạnh mẽ đến vậy? ͏ ͏ ͏ ͏
- Khụ khụ! ͏ ͏ ͏ ͏
Kim Sa yêu vương ho khan dữ dội vài tiếng, máu tụ đen ngòm nhỏ từ khóe miệng xuống, thấm vào trong cát, trong mắt hàm chứa hung quang, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tuyệt không thể lưu xà nhân tộc được, pho tượng kia cũng là chí bảo, khụ khụ! Chỉ có thể bẩm báo với chủ nhân thôi. ͏ ͏ ͏ ͏
Kim Sa yêu vương độc nhãn nhìn về phương hướng ốc đảo của xà nhân tộc, thân ảnh lập tức lại chìm vào bên trong sa mạc. ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Nam Triều nằm ở phía nam của Đại Đường, Kiếm Huyền sơn mạch giống như lạch trời, ngăn cách Nam Triều và Đại Đường, Kiếm Huyền sơn mạch sơn thế kỳ hiểm, yêu thú hoành hành, cho dù là tu luyện giả thì cũng khó mà vượt qua được, cho nên hai nước rất ít giao lưu qua lại. ͏ ͏ ͏ ͏
Lúc này, một thiếu niên ăn mặc kỳ quái, mang theo hắc tán đi khỏi Kiếm Huyền sơn mạch. ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Bên trong một dãy núi âm u ở phương bắc Nam Triều, tiếng quỷ khóc sói gào thường xuyên vang lên, từng sơn động mới tinh được khai thác bên trong sơn mạch, mỗi một sơn động đều chứa thâm hàn quỷ khí. ͏ ͏ ͏ ͏
Bên trong một sơn động to lớn, vài bóng người phân chia theo chủ thứ ngồi xuống, xung quanh vách núi châm đuốc cháy hừng hực, chiếu sáng cả sơn động. ͏ ͏ ͏ ͏
Chủ vị mà một số hắc y nhân âm trầm ngồi bên tay trái, bên tay phải là bạch y nhân, người của Thánh Đường. ͏ ͏ ͏ ͏
m Sát tông tông chủ ngồi trên chủ vị khàn khàn nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đại giáo chủ đại nhân, m Sát tông chúng ta chỉ là một tiểu tông phái, không đáng để ngài đích thân tới cửa đúng chứ? Nếu như ngài không đồng ý cho chúng ta lập căn cơ ở Nam Triều, chúng ta sẽ lập tức đi ngay. ͏ ͏ ͏ ͏
Toàn bộ trưởng lão của m Sát tông ngồi bên trái cũng thấp thỏm nhìn đại giáo chủ Thánh Đường bên phải, m Sát tông nhỏ bé so với Thánh Đường đúng là ánh nến so với nhật nguyện, không thể so sánh được, cho nên việc Thánh Đường đại giáo chủ đến đây khiến bọn họ không thể không căng thẳng. ͏ ͏ ͏ ͏
Một người trung niên bên tay phải, khóe miệng mang theo tiếu ý nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- m Sát tông ở Khánh Quốc... Không đúng, hiện giờ phải là Đường Quốc, cũng được coi là tông môn số một số hai, vì sao lại đột nhiên di chuyển đến Nam Triều? ͏ ͏ ͏ ͏

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất