Chương 460: Siêu Phàm Rồi Sao?
Lý Bình An kẽo kẹt một tiếng đẩy đại môn của đạo quan ra, Thạch Hạo, Bạch Hiểu Thuần, Ninh Khuyết phục hồi tinh thần, vội vàng đuổi theo. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần phấn khích hô lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, mới vừa rồi chúng ta vù một cái đã quay về đây rồi, đó là pháp thuật gì vậy, người dạy ta được không? ͏ ͏ ͏ ͏
Ninh Khuyết kích động nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không phải pháp thuật, hẳn là cảnh giới siêu phàm mới có thể thay đổi không gian, sư phụ, ngươi đến cảnh giới siêu phàm rồi sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo cũng sùng bái nhìn Lý Bình An, sư phụ quả nhiên là sư phụ, đúng là lợi hại. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong ánh mắt sùng bái của ba đệ tử, Lý Bình An thầm đắc ý, thế nhưng hắn biết rõ bản thân mình hẳn vẫn chưa đạt tới siêu phàm chi cảnh ở thế giới này, chỉ tại khu vực bao phủ của Địa Phủ, mình mới có thể mượn lực của Địa Phủ để thay đổi không gian, dù sao mình cũng chính là người đứng đầu của Địa Phủ. ͏ ͏ ͏ ͏
Sau khi rửa mặt mũi, Ninh Khuyết và Bạch hiểu Thuần quay về chữa thương, Thạch Hạo một mình ngồi ở bên cạnh rừng tử trúc ngẩn ngưởi. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An đi tới, hắng giọng một tiếng. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo giật mình, vội vàng đứng lên cung kính bái lạy nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không đi chữa thương, ngồi một mình ở đây nghĩ gì vậy? Sau trận đại chiến, ngươi có vẻ rất nặng nề, không giống ngươi chút nào! ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo âm u nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta kéo hai sư đệ mạ hiểm giao chiến với ngũ giai, muốn nương theo đột phá này để đến Nguyên Anh kỳ, nhưng mà sư phụ, ta thất bại rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An cười lớn nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta còn tưởng là chuyện gì cơ chứ! Hóa ra là việc này. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo bất mãn nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, ngài đừng cười nữa được không? Ta rất khó chịu đấy. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An cười mấy tiếng, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi rồi? ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo thoáng sửng sốt, đáp: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quên mất, cũng sắp mười tuổi rồi! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An tức giận nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Khi vi sư nhìn thấy ngươi, ngươi vẫn còn đang mặc khố, trong thời gian ngắn ngủi hơn hai năm đã trở thành một cao thủ Kim Đan kỳ, có ít địch thủ từ ngũ giai trở xuống, ngươi còn không biết đủ? ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo thoáng sửng sốt, lẩm bẩm nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vừa nghĩ đến như vậy, ta quả thực rất lợi hại! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đại đạo vô nhai, con đường tu hành mênh mông không hẹn, không thể sốt sắng, sẽ đi sai bước. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo kiên định gật đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng! Đa tạ sư phụ chỉ bảo. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thứ các ngươi cần nhất bây giờ chính là tích lũy, tích lũy đến một cảnh giới, đột phá cũng là chuyện nước chảy thành sông. ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng! ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo gật đầu liên tục, toét miệng nở nụ cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, ta đã nghĩ thông suốt rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy thì đi chữa thương đi. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ừm! ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo gật đầu liên tục, chân ngắn bước đi chạy về phía kiền viện. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An đứng bên cạnh rừng tử trúc, nhìn bóng dáng chạy đi xa của Thạch Hạo, nhỏ giọng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Cho dù tu vi không thấp, thế nhưng nói cho cùng thì cũng đều là hài tử cả! Ta có phải nên khoan dung chúng nó nhiều hơn, quan tâm nhiều hơn một chút hay không. ͏ ͏ ͏ ͏
Vội vàng lắc đầu, vứt ngay ý nghĩ đáng sợ đó ra khỏi đầu, hiện giờ đã là hùng hài tử không sợ trời không sợ đất, khoan dung thêm nữa thì chúng nó lên tận trời mất! ͏ ͏ ͏ ͏
Bên trong Bắc Triều hoàng cung vĩ đại, thân ảnh của một lão thái giám chạy nhanh như gió trên đường lớn, những nơi đi qua, tất cả thị vệ đều làm như không nhìn thấy, cung nữ thái giám cùng khom lưng hành lễ. ͏ ͏ ͏ ͏
Lão thái giám như quỷ mị xuất hiện trước một đại điện, đứng bên ngoài đại điện cung kính nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bệ hạ, xảy ra chuyện lớn rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
- Vào đi! ͏ ͏ ͏ ͏
Giọng nói của một thanh niên vang lên trong cung điện. ͏ ͏ ͏ ͏
Lão thái giám nhanh chân đi vào, phình phịch một tiếng quỳ xuống dưới đất, dập đầu bái lạy nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Lão nô bái kiến bệ hạ. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh niên mặc long bào ngồi trên chủ vị đứng lên, đi tới đỡ lão thái giám dậy, cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vương công công, trẫm đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, ngươi là tam triều nguyên lão của hoàng cung, không cần phải đa lễ như vậy. ͏ ͏ ͏ ͏
Vương công công cảm động nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bệ hạ ưu ái, lão nô cảm kích thế linh, nhưng lễ không thể bỏ. ͏ ͏ ͏ ͏
Hoàng đế trẻ tuổi bất đắc dĩ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tùy theo ý ngài đi. ͏ ͏ ͏ ͏
Hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đúng rồi, ngươi vừa nói xảy ra chuyện lớn? Chuyện lớn gì vậy? ͏ ͏ ͏ ͏
Cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chẳng lẽ cái lão bất tử của Thánh Đường kia chết rồi hay sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Khóe miệng của Vương công công co giật vài cái, nhỏ giọng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bệ hạ, lời này của ngài chỉ được để trong lòng, vẫn không nên nói ra mới tốt. ͏ ͏ ͏ ͏
Hoàng đế trẻ tuổi phớt lờ, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta biết rồi, phụ hoàng ta cũng chẳng phải đối thủ của hắn, ta thì càng không, ta sẽ thật cẩn thận ở bên ngoài. Vương công công, rốt cuộc là chuyện gì? ͏ ͏ ͏ ͏
- Thánh Đường đường chủ và đại giáo chủ, Tài Quyết ti ti tọa đều đã chết hết rồi. ͏ ͏ ͏ ͏