Chương 66: Bắt Về
Thanh niên gầy gò đặt Ám Ảnh Báo xuống dưới đất, chậm rãi đứng lên. Hắn nhìn chằm chằm Bạch Vân, trong mắt tràn đầy sát ý. ͏ ͏ ͏ ͏
- Giết! ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh niên gầy gò gầm lên giận dữ, chân giẫm lên trên mặt đất một cái, bịch một tiếng mặt đất nứt ra, cả người giống như hổ báo phóng tới chỗ Bạch Vân. ͏ ͏ ͏ ͏
- Vô Lượng Thiên Tôn. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân vung tay lên một cái, một đạo bạch quang đảo qua, có tiếng xương nứt gãy răng rắc vang lên, thanh niên gầy gò bị quẳng xuống đất, lăn lông lốc qua một bên. Hắn đau đớn ôm hai chân lăn lộn trên mặt đất, ánh mắt đầy tơ máu nhìn Bạch Vân. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi đúng là may mắn, nếu ngươi gặp phải là ta của trước kia, các ngươi đã sớm chết. ͏ ͏ ͏ ͏
Tên mập run rẩy một chút, nhỏ giọng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Hạo Vũ sư huynh, tiểu lão đầu này nhìn có chút lợi hại đó! ͏ ͏ ͏ ͏
Hạo Vũ cung kính nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chúng ta chính là Ngự Thú Tông đệ tử, không biết tiền bối xưng hô như thế nào? ͏ ͏ ͏ ͏
- Ha ha! Bần đạo Tam Thanh Quan Bạch Vân. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân đáp. ͏ ͏ ͏ ͏
- Tam Thanh Quan Bạch Vân? ͏ ͏ ͏ ͏
Hạo Vũ cúi đầu suy tư một hồi, lại chẳng được gì, hắn chưa từng nghe qua bên trong Khánh quốc có hạng nhân vật này! ͏ ͏ ͏ ͏
Cao thủ đã đi vào hàng ngũ Tam cấp, trong toàn bộ Khánh quốc này không được bao nhiêu người, mà mỗi một người đều là nhân vật lừng lẫy một phương, nhưng hắn chưa từng nghe nói qua có cái gì mà Tam Thanh Quan Bạch Vân. ͏ ͏ ͏ ͏
Hạo Vũ lấy lại tinh thần, cung kính nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tiền bối, lấy thân phận của ngài, cần gì phải khó xử đám tiểu bối chúng ta? Ngự Thú Tông chúng ta cũng có cao thủ Tam cấp trở lên, chẳng lẽ ngài không sợ tông môn trưởng lão của ta tìm ngài sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Vừa cung kính, vừa mang theo uy hiếp. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân đánh giá Hạo Vũ, cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không phải các ngươi muốn tìm hiểu hung thủ giết chết Bạch Lang sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Hạo Vũ biến sắc cả kinh kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Là ngươi? ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân lắc đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không phải ta! ͏ ͏ ͏ ͏
Hạo Vũ thả lỏng tinh thần, nếu như không cần thiết, hắn thật sự không muốn đối chiến với một cao thủ Tam cấp. ͏ ͏ ͏ ͏
- Là quan chủ nhà ta. ͏ ͏ ͏ ͏
Đám người Hạo Vũ trong lòng khẽ động, quan chủ? Trên hắn còn có người khác? ͏ ͏ ͏ ͏
Hạo Vũ lặng lẽ ra dấu, những người khác khẽ gật đầu. ͏ ͏ ͏ ͏
Hạo Vũ cung kính xoay người nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tiền bối, chúng ta xin được thoái lui, chuyện về Bạch Lang, chúng ta sẽ về bẩm báo với tông môn là bị hung thú giết, ngài thấy được không? ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân kinh ngạc hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi không sợ tông môn trách phạt? ͏ ͏ ͏ ͏
Hạo Vũ tươi cười, chân thành đáp: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chỉ cần chúng ta đều không nói, sẽ không có ai biết. ͏ ͏ ͏ ͏
Tên mập cũng liền gật đầu liên tục, cười hắc hắc nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tiền bối yên tâm, chúng ta cũng sẽ không nói, dù sao chúng ta cũng không thân với Bạch Lang kia. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân chậm rãi lắc đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không được, các ngươi giết người, làm hỏng quy củ của quan chủ chúng ta, các ngươi phải về cùng bần đạo, đến trước mặt quan chủ lĩnh tội. ͏ ͏ ͏ ͏
Vút... Vút... Vút... Vài tiếng xé ngang không trung, từng cây cương châm bay ra khỏi tay áo Hạo Vũ, tựa như lưu quang bắn về phía Bạch Vân. ͏ ͏ ͏ ͏
Đồng thời, Hạo Vũ quát to một tiếng. ͏ ͏ ͏ ͏
- Đồng loạt xuất thủ! ͏ ͏ ͏ ͏
"Grừ!" Toàn thân Liệt Diễm Hổ bốc cháy lên ngọn lửa mãnh liệt, lao thẳng về phía Bạch Vân. ͏ ͏ ͏ ͏
"Kíu..." Một tiếng hót cao vút vang động khắp núi sông, một con diều hâu khổng lồ từ trên không lao thẳng xuống, cặp móng vuốt như móc câu chộp về phía trán của Bạch Vân. ͏ ͏ ͏ ͏
Độc giác của Vọng Nguyệt Tê lóe lên ánh sáng bạc, một đạo ngân đao bay ra khỏi độc giác của nó, chém về phía Bạch Vân, ngân đao to lớn xẹt từ mặt đất lên không, ngân quang sắc bén kia vô thanh vô tức mở ra một vết nứt trên mặt đất. ͏ ͏ ͏ ͏
Sát Nhân Phong cũng bay khỏi đầu vai Hạo Vũ, ‘ong’ một tiếng lao ra ngoài như một mũi tên. ͏ ͏ ͏ ͏
Những công kích này gần như diễn ra đồng loạt cùng một lúc, các thôn dân ở xa xa vẫn chưa kịp lấy lại tinh thần. ͏ ͏ ͏ ͏
Trên thân Bạch Vân nở rộ một đạo bạch sắc quang mang, bao phủ lấy người trong đó, dưới bạch quang, tựa như thánh hiền giáng thế. ͏ ͏ ͏ ͏
Đinh đinh đinh... Vài tiếng kim thiết va chạm, châm dài đâm vào bạch quang, vô lực rơi xuống đất nảy lên mấy lần. ͏ ͏ ͏ ͏
Hỏa Diễm Cự Hổ cũng lao thẳng vào phía bạch quang, ‘bịch’ một tiếng va chạm rồi ngất đi, trượt ngã xuống mặt đất. ͏ ͏ ͏ ͏
Ngân đao của Vọng Nguyệt Tê cũng đâm vào bạch quang, ‘rắc’ một tiếng vỡ nát thành từng khúc. ͏ ͏ ͏ ͏
Sát Nhân Phong ‘phịch’ một tiếng đâm vào bạch quang, bỗng chốc bị bắn ngược trở về, đầu óc choáng váng lảo đảo ngã xuống bụi mù. ͏ ͏ ͏ ͏
- Chạy... Mau trốn đi... ͏ ͏ ͏ ͏
Hạo Vũ sợ hãi quát to một tiếng, nghiêng đầu, thấy sau lưng mình chẳng còn ai, Tiểu Bàn Tử, tiểu sư muội, còn cả sư đệ nho nhã kia đã chạy hết sang mép núi. ͏ ͏ ͏ ͏
Ánh mắt Hạo Vũ lóe lên một tia lo lắng, bước chân dài đuổi theo. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân đạo trưởng cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quán chủ lệnh bần đạo phải bắt các người về, sao có thể để các ngư chạy thoát được. ͏ ͏ ͏ ͏
Chỉ tay một cái rồi nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Trói lại! ͏ ͏ ͏ ͏