Dị Thế Đạo Môn

Chương 77: Bạch Vân Trở Về

Chương 77: Bạch Vân Trở Về
Bạch Vân như không phát hiện ra áp lực nặng nề, cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tam Thanh quan ta không phải thần miếu, cung phụng Tam Thanh Đạo Tổ chính là tổ sư thời kỳ viễn cổ của Tam Thanh quan ta! ͏ ͏ ͏ ͏
Chúng trưởng lão lập tức lại lờ mờ, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, thời kỳ viễn cổ? Vậy không phải còn không hợp thói thường hơn cả thần miếu sao! ͏ ͏ ͏ ͏
Phong tông chủ nuốt nước miếng, con ngươi co rút lại nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngài nói viễn cổ thời kỳ? ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân ngẩn người nhớ về quá khứ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Hẳn là Hồng Hoang thời kỳ! ͏ ͏ ͏ ͏
Hai chữ Hồng Hoang vừa ra, lập tức một cỗ khí tức mênh mông đập vào mặt, trong đầu mọi người vô thức xuất hiện một hình ảnh, thiên địa một mảnh mãng hoang, dị thú tranh bá, Thần Ma chém giết. ͏ ͏ ͏ ͏
Đại trưởng lão vội vàng kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Các ngươi biết chuyện trăm vạn năm trước? ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân nghiêm mặt nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đây là tuyệt mật của Tam Thanh quan ta. ͏ ͏ ͏ ͏
Trái tim chúng trưởng lão cùng nhảy lên một cái, không phản bác mà chỉ muốn biết rõ, vô thức định hỏi thăm. ͏ ͏ ͏ ͏
Phong tông chủ tỉnh táo nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tam Thanh quan? Tại sao trước kia chưa từng nghe qua cái tên này? Nếu thực sự là truyền thừa lâu đời, tại sao trong lịch sự không có ghi chép? ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân tự nhiên nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tam Thanh quan ta chính là môn phái ẩn thế được truyền thừa từ thời viễn cổ đến nay, đời đời đơn truyền, chưa từng xuất thế, tất nhiên thế nhân không biết được. ͏ ͏ ͏ ͏
Đại trưởng lão vội vàng hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bạch Mãnh, có thể nói với chúng ta một vài chuyện viễn cổ được không? ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân lắc đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không được, chư vị vẫn nên nhanh chóng chuẩn bị phí tổn cho bần đạo đi! Nếu Quán chủ chờ đợi sốt ruột, đích thân đến đây một chuyến, đến lúc đó sẽ không tiện bàn giao. ͏ ͏ ͏ ͏
- Còn nữa bần đạo đã không còn là Bạch Mãnh, xin hãy gọi ta là Bạch Vân đạo trưởng. ͏ ͏ ͏ ͏
Phong tông chủ nheo mắt nhìn Bạch Vân, khoát tay nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đại trưởng lão, đi chuẩn bị dược liệu cho hắn. ͏ ͏ ͏ ͏
Đại trưởng lão tiếc nuối nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng! ͏ ͏ ͏ ͏
Rồi quay người đi ra ngoài. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân đứng trên đỉnh núi, thong dong tự tại nhìn xung quanh, đỉnh núi này vậy mà có một nơi tuyệt diệu thế này, chắc hẳn Quán chủ sẽ rất thích! Đáng tiếc Quán chủ là một người trong sạch lương thiện chân chính, sợ là sẽ không làm những chuyện cường thưởng hào đoạt trắng trợn như vậy, rõ ràng có tu vi tuyệt đỉnh, nhưng nguyên tắc hành vi lại không giống với tu luyện giới, thật không biết nên đánh giá hắn như thế nào. ͏ ͏ ͏ ͏
Qua một lúc lâu sau, Đại trưởng lão xách một bao hàng buộc túm vào nhau bay đến, đáp xuống bãi đất trống, nhẹ nhàng đặt tất cả dược liệu xuống dưới đất, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Toàn bộ đều ở đây. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân ngẩng đầu nhìn dược liệu nặng hơn ngàn cân, vô ngữ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Các ngươi cứ để ta gánh về như vậy, không thể dùng Trữ Vật Bảo Khí Trang một chút sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Phong tông chủ cười lạnh một tiếng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi có biết Trữ Vật Bảo Khí quý hiếm cỡ nào không? Chính ngươi có hay không? ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân cười ngây ngô nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bần đạo chỉ nói thế, không có thì thôi, không phải ta không vác về nổi. ͏ ͏ ͏ ͏
Đi đến trước đống dược liệu nặng ngàn cân, đưa tay đặt lên trên bao hàng, một đạo bạch quang từ lòng bàn tay lan tràn ra ngoài, bao trùm cả bao hàng, nhấc bao nặng ngàn cân lên nhẹ nhàng như không có gì rồi bay lên. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân đạo trưởng dùng một tay nhấc bao hàng nặng hơn ngàn cân, cười ha ha nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chư vị, sau này còn gặp lại, có thời gian đến Tam Thanh quan chúng ta làm khách! ͏ ͏ ͏ ͏
Lập tức đằng không lên, bay ra bên ngoài, biến mất trong nháy mắt. ͏ ͏ ͏ ͏
Đại trưởng lão đi đến bên cạnh Phong tông chủ, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tông chủ, người cảm thấy lời hắn nói thế nào? ͏ ͏ ͏ ͏
Phong tông chủ lắc đầu cười lạnh nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Gì mà tông môn viễn cổ? Cũng chỉ là tự dát vàng lên mặt, viễn cổ đã đoạn tuyệt từ lâu. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhị trưởng lão nhíu mày lại nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nói cách khác hắn nói ẩn thế tông môn là giả sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Phong tông chủ do dự một lát, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Cái này có lẽ là thật, ẩn thế tông môn cũng không được xem là hiếm có, bọn hắn chọc phải đối thủ khó lường, hoặc là có được bảo khí, công pháp không thể cho ai biết. Vì vậy có rất nhiều tông môn gia tộc tư ẩn, cũng không có gì lớn. ͏ ͏ ͏ ͏
Đại trưởng lão tiếc nuối thở dài một hơi, thì thầm nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngược lại ta mong những gì hắn nói là thật, ta rất hiếu kỳ với sự việc viễn cổ. ͏ ͏ ͏ ͏
- Khụ khụ... ͏ ͏ ͏ ͏
Nhiệm Vụ trưởng lão liên tục ho khan hai tiếng, sắc mặt trắng bệch, trong mắt hiện lên tia máu, cúi đầu không cam lòng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tông chủ, chẳng lẽ thù này cứ thế cho qua? Bạch Tôn Giả và những đệ tử kia đều chết vô ích sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Phong tông chủ sâu xa nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tất nhiên không phải, nhưng bây giờ phải nhịn, chờ đợi cơ hội. ͏ ͏ ͏ ͏
Rồi lớn tiếng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Truyền lệnh tất cả đệ tử không được tùy tiện ra khỏi Thương Man sơn mạch, quyết không được trêu chọc Tam Thanh quan, nếu không sinh tử tự chịu. ͏ ͏ ͏ ͏

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất