Chương 76: Uy Hiếp Các Bên
Một tiếng đạo hiệu từ bên ngoài chậm rãi truyền vào. ͏ ͏ ͏ ͏
Tông chủ Ngự Thú tông ngẩng mạnh đầu lên, mắt lộ vẻ giận dữ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Là người của Tam Thanh quan đến. ͏ ͏ ͏ ͏
Đáy mắt thâm sâu mang theo một tia sợ hãi khó có thể che giấu. ͏ ͏ ͏ ͏
- Cái gì? ͏ ͏ ͏ ͏
- Người của Tam Thanh quan? ͏ ͏ ͏ ͏
- Bọn hắn muốn làm gì? Trảm tẫn sát tuyệt sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Một đám trưởng lão đứng bật dậy, dùng tiếng quát chói tai che dấu sự sợ hãi. ͏ ͏ ͏ ͏
Đệ tử Ngự Thú tông cũng ngẩng đầu nhìn lên trời, một lão giả tóc hoa râm trên người lóe ra bạch quang lơ lửng trong không trung. ͏ ͏ ͏ ͏
Tông chủ Ngự Thú tông hít sâu một hơi nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đi, chúng ta ra ngoài! ͏ ͏ ͏ ͏
Đứng lên đi ra ngoài, một đám trưởng lão theo sau người. ͏ ͏ ͏ ͏
Đi ra khỏi đại điện đã nhìn thấy Bạch Vân đang lơ lửng trong không trung, toàn thân mặc đạo bào kỳ quái vô cùng bắt mắt. ͏ ͏ ͏ ͏
Tông chủ Ngự Thú tông hạ giọng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bạch Mãnh, ngươi đến để diễu võ dương oai? Hay là nghĩ ta bị trọng thương, có thể ức hiếp được Ngự Thú tông ta? ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Mãnh từ trên không trung bay xuống, đứng trước mặt Tông chủ Ngự Thú tông và một đám trưởng lão, mắt mang theo ý cười lắc đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Phong tông chủ, ngài nói sai rồi, người diễu võ dương oai hô đánh hô giết trước không phải là ngài sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Phong tông chủ kêu lên một tiếng đau đớn, cảnh giác ngẩng đầu nhìn bầu trời, nhịn không được hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quán chủ các ngươi không đến? ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân kinh ngạc nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi muốn gặp Quán chủ chúng ta sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Phong tông chủ và một đám trưởng lão theo bản năng lắc đầu thật mạnh, lúc lấy lại tinh thần cảm thấy có gì đó không đúng, khí thế của bọn hắn quá yếu, nhưng đã muộn rồi, nhất thời đen mặt. ͏ ͏ ͏ ͏
Biết tin Quán chủ Tam Thanh quan không đến, trong lòng Phong tông chủ thoải mái hơn, ít nhất cho thấy Quán chủ Tam Thanh quan kia không có ý định trảm tẫn sát tuyệt, một Bạch Mãnh tuy rất mạnh, nhưng Ngự Thú tông vẫn không sợ. ͏ ͏ ͏ ͏
Sắc mặt Phong tông chủ âm trầm nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bạch Mãnh, rốt cuộc ngươi đến làm gì? ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân cười hề hề nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chư vị Ngự Thú tông, Quán chủ chúng ta nói, các ngươi tấn công Tam Thanh quan, chẳng những quấy nhiễu tín đồ, còn dọa nhân tâm trong quan hoảng sợ, để lại bóng mờ trầm trọng trong lòng mấy tiểu tử kia, nên các ngươi cần phải bồi thường! ͏ ͏ ͏ ͏
Phong tông chủ tức suýt chút nữa phun ra một ngụm lão huyết, cả giận nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bạch Mãnh, chúng ta căn bản không hề bước vào Tam Thanh quan, làm gì dọa đến bọn hắn? Rõ ràng người bị thương là ta, dựa vào cái gì phải bồi thường phí tổn cho các ngươi? ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Mãnh lắc đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Phong tông chủ, ngài nói vậy là không đúng, mặc dù ngài không bước vào Tam Thanh quan, nhưng dáng vẻ sát khí đằng đằng kia cũng đủ dọa đến đám nhỏ bên trong, đã quấy rầy sự yên tĩnh của Tam Thanh Đạo Tổ, cho nên ngài nhất định phải bồi thường phí tổn này. ͏ ͏ ͏ ͏
- Nếu ngài cứ khăng khăng không bồi thường, bần đạo đành quay về nói rõ với Quán chủ, để Quán chủ đích thân đến giảng đạo lý với ngài. ͏ ͏ ͏ ͏
- Chờ một chút... ͏ ͏ ͏ ͏
Sắc mặt Phong tông chủ thay đổi mấy lần, nghiến răng nghiến lợi nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Cho! Ta cho! ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân cười ha ha nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nói vậy từ sớm chẳng phải là được rồi. Nghe cho kỹ đây ba trăm cân Nhân Sâm, ba trăm cân Đương Quy, ba trăm cân Thủ Ô, ba trăm cân Thất Diệp linh chi, ba trăm cân Bất Tử thảo, ba trăm cân Thái Dương hoa... ͏ ͏ ͏ ͏
Cuối cùng lại nhắc nhở thêm một câu: ͏ ͏ ͏ ͏
- Toàn bộ đều phải trên trăm năm, hơn nữa còn ba trăm cân thế tục ngân tiễn kim châu. ͏ ͏ ͏ ͏
Sắc mặt Phong tông chủ thay đổi mấy lần, yên lặng gật đầu, mặc dù dược liệu cần tương đối nhiều, nhưng với Ngự Thú tông cũng không phải chuyện lớn, không xem là thứ quý giá. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân chớp mắt, ra vẻ bừng tỉnh nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đúng rồi, Quán chủ còn nói muốn ba trăm cân bảo dược thành tinh. ͏ ͏ ͏ ͏
Phong tông chủ biến sắc, mặt lập tức đen đi, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Bạch Vân nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không có! ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân uy hiếp nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi phải nghĩ cho rõ ràng, nếu như Quán chủ chúng ta tới... ͏ ͏ ͏ ͏
Phong tông chủ thẳng cổ giận dữ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Dù có giết ta cũng không có. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhị trưởng lão cười khổ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bạch Mãnh, bảo dược thành tinh quý hiếm cỡ nào không phải ngươi không biết, mỗi một cái đều sinh trưởng ở nơi phúc địa, được thiên địa một phương tạo nên, Thương Man sơn mạch chúng ta chỉ là vùng đất bình thường, làm gì có thể dựng dục ra bảo dược? ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân tiếc nuối thở dài một hơi, có vẻ như không có thật! ͏ ͏ ͏ ͏
Đại trưởng lão vẫn luôn cúi đầu trầm tư bỗng ngẩng đầu, cả kinh kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi vừa nhắc đến tín đồ, chẳng lẽ Tam Thanh quan là thần miếu? Thần nào dám dùng đại tu sĩ ngũ giai trở lên làm thần quan? ͏ ͏ ͏ ͏
Trong lòng các trưởng lão khác cũng mờ mịt, thần miếu? Không thể nào? Chẳng lẽ lại là một thánh đường? Ánh mắt mọi người đồng thời ngưng tụ trên thân Bạch Vân, áp lực nặng nề bỗng tăng lên. ͏ ͏ ͏ ͏