Chương 80: Nhân Sinh Thực Bi Quan
Bạch Vân nhắm mắt cảm ứng một lúc, mở to mắt tán thưởng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Dược tốt! Chẳng những có thể tẩm bổ nhục thân, mà còn tăng tu vi lên, đối với đệ tử tu luyện, chính là một dược vật phụ trợ tuyệt hảo, khó trách phải tiêu hao nhiều dược liệu như vậy, rất đáng giá! ͏ ͏ ͏ ͏
Mặt già của Lý Bình An đỏ ửng, thật ra là vì lúc dung đan cuối cùng, thao tác sai lầm mới tiêu hao lớn như vậy, nếu không ít nhất cũng thành hơn mấy trăm viên đan dược. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong thầm thì nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nhìn xem sư phụ nhà người ta, chẳng những tu vi siêu phàm nhập thánh mà còn biết luyện dược, đúng là không thể sánh bằng! ͏ ͏ ͏ ͏
Mặt già của Bạch Vân lập tức đen lại, nhìn Thanh Phong không chút hảo ý. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An ho khan một cái nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bạch Vân, đi chuẩn bị cơm tối đi! ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân vội vàng cung kính nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng! ͏ ͏ ͏ ͏
Rồi xoay người đi ra hậu viện. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Các ngươi đi theo ta! ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Tuyết, Thanh Vũ, Thạch Hạo vội vàng đuổi theo. ͏ ͏ ͏ ͏
Một đoàn người đi vào hậu viện, Lý Bình An lấy ra một bình hoa từ trong phòng, bỏ đan dược vào trong bình hoa, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta đặt bình hoa này ở đại sảnh, sau này lúc nào các ngươi tu luyện thì ăn một viên. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ vui vẻ kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng! Sư phụ! ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo gãi đầu, chớp mắt, cười ha ha nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, ăn hai viên hiệu quả có tốt hơn không? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An không vui nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Muốn chết thì ăn ba viên đi! ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo trừng mắt, hoảng hốt kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phó, chẳng lẽ đan dược này có độc? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An nhàn nhạt lắc đầu, nghiêm túc nhìn Thạch Hạo nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta sẽ đánh chết ngươi. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo bị dọa, vội vàng rụt cổ lại, dáng vẻ sợ sệt. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ ở bên cạnh vui vẻ cười khanh khách. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An quay lại phòng mình, uống vào một viên Bồi Nguyên đan, dược vị quen thuộc tràn ngập trong khoang miệng, một lát sau ánh mắt lóe lên một tia tiếc nuối, đúng là Bồi Nguyên đan, nhưng hiệu quả thực sự quá kém, không thể so sánh với viên trước đó hắn từng uống, chẳng lẽ xuất phẩm của hệ thống thực sự đều thuộc hàng tinh phẩm? ͏ ͏ ͏ ͏
Thời gian tiếp theo, Tam Thanh quan không chút sóng gió, Thanh Phong Bạch Vân vẫn tiếp đãi khách hành hương, Thanh Tuyết Thanh Vũ cố gắng học tập vẽ phù, Thạch Hạo cố gắng luyện tập võ nghệ hằng ngày, có Tiểu Bồi Nguyên đan tương trợ, mỗi ngày bọn hắn đều tiến bộ rõ rệt, đặc biệt là Thạch Hạo, tu vi đã dần có xu thế vượt qua Thanh Tuyết Thanh Vũ, không biết là vì khí vận chi tử hay là vì Cửu Chuyển Huyền Công quá mạnh, hoặc là vì cả hai. ͏ ͏ ͏ ͏
Một tháng sau chạng vạng tối, cách Tam Thanh quan hơn trăm dặm có một thôn xóm nhỏ, sau thôn xóm có một dòng suối nhỏ, lúc này bên cạnh dòng suối nhỏ có một đống lửa nhỏ, một tiểu hài bốn năm tuổi, thuần thục bận rộn nhổ lông móc nội tạng một đại công kê to bên dòng suối nhỏ, sau đó dùng que gỗ xuyên vào, bắt đầu nướng kê trên đống lửa. ͏ ͏ ͏ ͏
Bên cạnh đống lửa có một đại phì trư đang uể oải nằm, đôi mắt tràn ngập thương cảm, nhìn nhất cử nhất động của tiểu nam hài. ͏ ͏ ͏ ͏
Tiểu hài đặt mông ngồi bên cạnh đại phì trư, dựa lên lưng đại phì trư, chậm rãi chuyển động giá nướng đau lòng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Trư Trư, ngươi xem con gà này sáng sớm hôm nay còn đang vênh váo tự đắc hướng về thái dương gáy, trưa còn đuổi theo mấy đầu tiểu mẫu kê chạy khắp thôn, rồi tối hôm nay đột nhiên xảy ra tai nạn, mất mạng hu hu. Ngươi nói xem có phải con người cũng sẽ như con gà này, không biết được sẽ chết lúc nào? ͏ ͏ ͏ ͏
Đại phì trư cũng nhìn tiểu hài, khinh bỉ hừ hừ hai tiếng. ͏ ͏ ͏ ͏
Tiểu hài thở dài một hơi, đa sầu đa cảm nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ai... Nói ngươi cũng không hiểu được, nhân sinh thật gian nan! ͏ ͏ ͏ ͏
Trong thôn đột nhiên phát ra tiếng gào thét của một phụ nhân: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bạch Hiểu Thuần, ngươi lại trộm gà của lão nương! Cút ngay ra đây cho lão nương... ͏ ͏ ͏ ͏
Tiểu hài giật mình, vội vàng quay đầu nhìn về phía trong làng, nói thầm: ͏ ͏ ͏ ͏
- Hôm nay sao lại phát hiện sớm vậy chứ? ͏ ͏ ͏ ͏
Đại Bạch trư vô ngữ liếc mắt một cái, ngươi cứ cách mấy ngày trộm một con, số gà thiếu đi càng ngày càng rõ ràng, không biết đường đổi nhà khác mà trộm? Đúng là còn đần hơn trư. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần cười ha ha nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta không đi ra đâu! ͏ ͏ ͏ ͏
Quay đầu nhìn đại phì trư, nuốt một ngụm nước bọt, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Trư Trư, sao ngươi mập như thế? Lúc ta vừa gặp ngươi, ngươi vẫn còn thương tích chằng chịt, gầy trơ cả xương, mới mấy ngày ngươi đã mập thế kia rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong mắt lộ vẻ mong chờ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Có khi nào qua mấy ngày nữa, lại càng mập hơn không. ͏ ͏ ͏ ͏
Đại Bạch trư quay đầu nhìn con gà đang bị nướng trên lửa, ngẩng đầu nhìn Bạch Hiểu Thuần, trong mắt mang theo sự đau thương sâu sắc, ta xem ngươi như huynh đệ, vậy mà ngươi lại muốn ăn ta. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần lại lẩm bẩm nói một hồi, hít mũi một cái tinh thần chấn động, kinh hỉ kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chín rồi! ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn vội vàng cầm giá nướng lên, thổi vài hơi, bắt đầu ăn một cách cẩn thận, ngay cả xương cũng gặm sạch sẽ. ͏ ͏ ͏ ͏