Chương 88: Bạch Hiểu Thuần
Ba người đứng giữa sơn lâm, trong lòng âm thầm run lên, chốn núi rừng u ám bịt kín trong lòng họ một tầng bóng ma. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ nhỏ giọng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Hay là, chúng ta quay về đi! ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo liên tục lắc đầu, kiên quyết nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không được! Chúng ta trở về với bộ dạng này sẽ bị sư phụ chế giễu, cứ đi tiếp về phía trước, nói không chừng ngay ở phía trước. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ừm! ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Tuyết gật đầu ừ một tiếng, ba người ở trong sơn lâm vận pháp lực, đề khí nhảy lên, giống như từng con chim ưng lướt qua ngọn cây. ͏ ͏ ͏ ͏
Ở góc tối, Bạch Vân tán thưởng, Đạo Môn không hổ là tông môn viễn cổ, chỉ trong hai tháng ngắn ngủi đã bồi dưỡng được ba người đạt tới nhất giai, cho dù có dược vật góp sức, cũng cho thấy công pháp Đạo Môn bất phàm, đặc biệt là tiểu Thạch đầu kia, mỗi ngày đối chiến cùng Thanh Phong, dường như mỗi khắc đều tiến bộ, thiên phú chiến đấu, tốc độ, sức mạnh đều rất kinh người, hiện tại khi đánh nhau, Thanh Phong muốn thủ thắng cũng phải cố hết sức. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân quay đầu nhìn thoáng qua hướng trái phía sau, vẻ mặt xoắn xuýt, rốt cuộc có nên nói cho bọn nó biết đã đi lố qua Thạch thôn hay không? ͏ ͏ ͏ ͏
Sắc trời chậm rãi tối dần, những con dơi to lớn bắt đầu lướt qua bầu trời, động vật hoạt động về đêm trong rừng cũng bắt đầu ra khỏi sào huyệt, âm thanh gào thét trong từng trận chém giết dần trỗi dậy. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ lau mồ hôi trên trán, đứng trên ngọn cây, vẻ mặt đau khổ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tỷ tỷ, ta chạy không nổi rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Sắc mặt Thanh Tuyết cũng ửng hồng, há miệng thở dốc. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo đứng trên ngọn cây, nóng này nhìn xung quanh, Thạch thôn rốt cuộc ở đâu? ͏ ͏ ͏ ͏
Đột nhiên hai mắt sáng rực, kinh hỉ kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Mau nhìn phía trước, có ánh lửa, nhất định là chỗ của Thạch thôn. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Tuyết Thanh Vũ cũng đều sáng mắt, vội vàng nhìn qua, dưới ánh mắt siêu phàm của các nàng mơ hồ nhìn thấy một đốm lửa lấp lóe trong khu rừng phía trước. ͏ ͏ ͏ ͏
- Đi! ͏ ͏ ͏ ͏
Thân ảnh Thanh Tuyết lao về phía ánh lửa, chân điểm trên cành cây một phát bay xa hơn mười trượng. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ Thạch Hạo cũng lập tức đuổi theo. ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Bên cạnh dòng suối nhỏ, Bạch Hiểu Thuần dựa vào thân Đại Bạch trư, ngồi cạnh đống lửa nướng hai củ màu nâu đen, vừa nướng vừa nói thầm: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ai! Sắp đến mùa đông rồi, thu hoạch đồ ăn càng khó khăn hơn, rõ ràng ngươi cần phải tranh thủ thời gian cố gắng lớn lên! Hy vọng vượt qua mùa đông đặt trên vai ngươi đấy! ͏ ͏ ͏ ͏
Đại Bạch trư im lặng liếc mắt một cái. ͏ ͏ ͏ ͏
Mùi hương từ củ tản ra, Bạch Hiểu Thuần sáng mắt, nghiêng giá đỡ, đồ ăn nướng chín bộp một tiếng rơi xuống mặt đất, nhanh tay chộp lấy. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ui! ͏ ͏ ͏ ͏
Hít sâu một hơi, liên tục đảo tay. ͏ ͏ ͏ ͏
- Nóng quá, nóng quá! ͏ ͏ ͏ ͏
Đại Bạch trư lại liếc mắt một cái, nhân loại ngu xuẩn! ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần lấy lá cây lót trong lòng bàn tay, lần nữa cầm đồ ăn đã được nướng chín lên, cẩn thận lột vỏ, mặt mày hớn hở thổi mấy cái, miệng nhỏ bắt đầu ăn, vừa ăn vừa hít hà. ͏ ͏ ͏ ͏
Soạt một cái, ba bóng đen từ ngọn cây phía xa đáp xuống, bay đến chỗ Bạch Hiểu Thuần. ͏ ͏ ͏ ͏
- Má ơi! ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần hoảng hốt thét lên, lập tức vứt đồ ăn xuống đất, xoay người một cái trốn sau lưng Đại Bạch trư. ͏ ͏ ͏ ͏
- A, là một đứa nhỏ, tiểu thạch đầu ngươi có quen không? ͏ ͏ ͏ ͏
Một âm thanh trong trẻo truyền đến. ͏ ͏ ͏ ͏
Một thanh âm khác đáp: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta không quen nha! ͏ ͏ ͏ ͏
- A, là người! ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần cẩn thận ló đầu ra, nhờ ánh lửa có thể nhìn thấy ba đứa nhỏ tuổi cũng tầm mình đang đứng cạnh đống lửa, trong đó có hai tiểu tỷ tỷ bộ dáng rất xinh đẹp, mà y phục của bọn họ đều không bị rách rưới, còn sạch sẽ nữa. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần xoay người từ sau Đại Bạch trư đứng lên, chân đá Đại Bạch trư một chút, Đại Bạch trư cũng chậm rãi đứng lên. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần cưỡi lên người Đại Bạch trư, ho khan một tiếng ngẩng đầu ưỡn ngực kêu: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đứng đó! Núi này do ta mở, cây này do ta trồng, muốn đi ngang qua đây, để lại tiền lộ phí! Đồ ăn để lại, quần áo cởi ra. ͏ ͏ ͏ ͏
Vỗ vỗ Đại Bạch trư dưới thân, đắc ý nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Heo của ta lợi hại lắm đấy! ͏ ͏ ͏ ͏
Ánh mắt Đại Bạch trư lóe lên kinh hoảng, mặc dù không biết mấy đứa nhỏ này, nhưng loại trang phục này trông quen lắm. Người giết chết chủ nhân trước chính là mặc loại quần áo này. ͏ ͏ ͏ ͏
Đại Bạch trư lập tức giả ngu thu liễm toàn bộ khí tức. Không nhìn thấy ta! Không nhìn thấy ta! ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ sững sờ, hưng phấn kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tỷ, đây có phải là cường đạo mà Thanh Phong sư muội từng nói hay không? Ta có thể được đánh hắn không? ͏ ͏ ͏ ͏
Trong lòng Bạch Hiểu Thuần run lên, dạo này tiểu tỷ tỷ đều bạo lực như vậy sao? Vô thức kẹp chặt hông heo, dự định chạy trốn bất cứ lúc nào. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Tuyết nghiêm túc nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Hắn không có vũ khí, không phải cường đạo. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần lúc này mới chú ý đến hai tiểu nữ hài kia đều đeo trường kiếm, tiểu nam hài kia giắt một binh khí kỳ quái bên hông, có vẻ hơi ngắn, nhưng nhìn qua cũng không phải dạng hiền lành gì. ͏ ͏ ͏ ͏