Chương 89: Hỏi Đường
Bạch Hiểu Thuần trong lòng dao động, lập tức nhếch miệng cười ngây ngô: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nói đùa thôi! Ta chỉ là nói đùa với mấy người thôi! Bộ dạng ta đáng yêu như vậy, sao có thể đi ăn cướp chứ? ͏ ͏ ͏ ͏
Vội vàng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thật ra ta là thôn dân ở làng phía trước, thôn chúng ta là thôn lớn có hơn năm trăm người, mấy thúc thúc trong đội đi săn đều võ dũng hơn người, lại có quan hệ tốt với ta, ta được bọn họ nhờ vả đứng canh ở đây, chờ lát nữa bọn họ đến đây. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo trực tiếp hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi biết Thạch thôn không? ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần sững sờ, nghi hoặc hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thạch thôn là thôn gì? ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo tiếc nuối nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi không biết hả? ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần chớp mắt, cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Mặc dù ta không biết, nhưng thôn trưởng của chúng ta nhất định sẽ biết. ͏ ͏ ͏ ͏
Mắt Thạch Hạo sáng lên, vội vàng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Có thể đưa chúng ta đi gặp thôn trưởng của các ngươi được không? ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần lắc đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không được, trời tối rồi! ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy ngày mai có thể chứ? ͏ ͏ ͏ ͏
- Có thể! ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần quan sát ba người Thạch Hạo một chút, gật đầu nói. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ chờ mong nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Có thể kiếm chỗ ở cho chúng ta được không? Ta mệt mỏi quá! ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần vỗ ngực nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đến nhà ta đi! Nhà ta lớn lắm. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần nhảy khỏi Đại Bạch trư, từ bên trong bụi cỏ lôi ra một cái chậu gỗ nát, từ sông múc lên nửa chậu nước, vội vàng chạy tới chỗ đống lửa, nước sông chảy tí tách xuống đất, đến cạnh đống lửa giội nước cái ào, lập tức giội tắt đống lửa, củi khô cháy khét phát ra tiếng nổ lách tách, khói trắng chậm rãi bốc lên. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần lại giội thêm nửa chậu, sau đó ném chậu nước đi, phủi tay cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Được rồi, đi theo ta! ͏ ͏ ͏ ͏
Nhóm người Thanh Tuyết đi theo Bạch Hiểu Thuần hướng đến thôn trang, dừng lại trước một căn nhà gỗ rách nát ngay tại đường ranh giới thôn. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần tiện tay đẩy, kẽo kẹt một tiếng, cửa phòng bị đẩy ra, ánh trăng xuyên qua cửa sổ và cửa chính rọi vào, lờ mờ có thể nhìn thấy, trong phòng rất là trống trải. Chỉ đặt một ít vật dụng rải rác, chỉ có một chiếc giường gỗ, trên giường đặt một bộ đệm chăn màu xám. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần nhìn về phía Thanh Tuyết Thanh Vũ, cười hì hì nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chỗ này của ta chỉ có một bộ đệm chăn, không thì chúng ta chịu khó chen chúc nhé? ͏ ͏ ͏ ͏
- Hừ! ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ liếc mắt nhìn Bạch Hiểu Thuần, kiêu ngạo đi vào nhà, tùy ý tìm một chỗ có ánh trăng khoanh chân ngồi xuống. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo cũng đi vào, tìm một góc tường, ngồi xếp bằng luyện khí. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Tuyết ý đồ ghét bỏ Bạch Hiểu Thuần, cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không cần, tự ngươi ngủ đi! Chúng ta đả tọa là được. ͏ ͏ ͏ ͏
Nói xong cũng đi vào. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần nhờ ánh trăng, tò mò nhìn ba người tĩnh tọa, nói thầm: ͏ ͏ ͏ ͏
- Kỳ lạ! Ngồi kiểu này dễ chịu hơn sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Chớp mắt, cũng học theo ngồi xếp bằng trên đất, tay cố gắng kéo chân lại chung với nhau, vừa ngồi một hồi liền duỗi chân ra, xoa chân kêu khổ: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ui da, khó chịu thật đấy! ͏ ͏ ͏ ͏
Xoa nắn một hồi, ánh mắt lần nữa nhìn đến bọn người Thanh Tuyết, chẳng lẽ bọn họ không cảm thấy khó chịu sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Sáng sớm, Bạch Hiểu Thuần mơ mơ màng màng mở mắt, mơ hồ nhớ đến chuyện tối hôm qua, lập tức tinh thần chấn động, vội vàng nhìn vào trong phòng. Trong phòng không còn một ai, xoay người ngồi dậy, tiếc nuối nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đi rồi sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Làm một cô nhi, mặc dù người lớn trong làng cũng chiếu cố hắn, nhưng những đứa nhỏ cùng tuổi đều xem thường hắn, cũng không muốn chơi với hắn, đã rất lâu không có trò chuyện với bạn bè bằng tuổi, thật ra đêm qua khi bọn họ đến hắn rất hưng phấn, đáng tiếc bọn hắn cũng đi. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần lấy lại tinh thần, xoay người xuống giường, muốn đi tìm đồ ăn, không ăn liền bắt đầu đói bụng. ͏ ͏ ͏ ͏
Kẽo kẹt một tiếng, cửa phòng mở ra, ánh nắng từ bên ngoài chiếu vào, Bạch Hiểu Thuần vô thức dùng tay che mắt. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh âm hoạt bát từ bên cạnh truyền đến: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi cuối cùng cũng dậy rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Con mắt Bạch Hiểu Thuần bỗng trợn tròn, nghiêng đầu nhìn theo hướng âm thanh phát ra, chỉ thấy ba đứa nhỏ đang chậm rãi đánh quyền, kinh hỉ kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Các người còn chưa đi! ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ áp khí thu thế, nhảy nhảy nhót nhót chạy đến nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đương nhiên, người còn chưa mang bọn ta đi gặp thôn trưởng mà! ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần lập tức được mở mang tầm mắt, cười hòi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ban nãy các ngươi đang đánh quyền sao? ͏ ͏ ͏ ͏
- Đúng vậy! Sư phụ chúng ta dạy đó, rất lợi hại. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ gật đầu đương nhiên. ͏ ͏ ͏ ͏
- Các ngươi có sư phụ à? ͏ ͏ ͏ ͏
Trong mắt Bạch Hiểu Thuần lộ ra vẻ hâm mộ. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ cười hì hì nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ chúng ta là lợi hại nhất. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo đi tới, hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- À thì, ngươi có thể đưa bọn ta đi gặp thôn trưởng được không? ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần gật đầu một chút, liên tục gật đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đương nhiên có thể, các ngươi đi theo ta! ͏ ͏ ͏ ͏