Chương 90: Xuất Thủ Cứu Người
Bạch Hiểu Thuần mang theo ba người Thanh Tuyết đi vào trong làng, mới vừa đi một lát liền nghe thấy âm thanh kinh hô ồn ào truyền đến. ͏ ͏ ͏ ͏
- Thôn trưởng! Thôn trưởng! Hổ tử bị rắn cắn. ͏ ͏ ͏ ͏
- Mau đưa Hổ tử xuống, không được chạy! ͏ ͏ ͏ ͏
- Hổ tử, Hổ tử, ngươi tỉnh lại đi! Ngươi chết thì ta phải làm sao bây giờ! ͏ ͏ ͏ ͏
- Hu hu hu! Hổ tử ca. ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Có tiếng kinh hô, cũng có tiếng khóc. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần biến sắc, cuống quít kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không ổn, Hổ tử bị rắn cắn. ͏ ͏ ͏ ͏
Mặc dù bình thường Hổ tử đối xử với hắn cũng không tốt, nhưng nói thế nào cũng là người chung một thôn, Bạch Hiểu Thuần lập tức không lo được cho ba người Thạch Hạo nữa, cuống quít chạy đến phía trước. ͏ ͏ ͏ ͏
Ba người Thạch Hạo liếc nhau, cũng bước nhanh đến. ͏ ͏ ͏ ͏
Ở cửa thôn, mấy chục người xúm lại một chỗ, quây thành một vòng tròn lớn, giữa đám người, một người trẻ tuổi mặt không chút huyết sắc nằm trên mặt đất, toàn thân hơi run rẩy, quần bị xé ra, trên đùi toàn bộ phủ đầy vân đen. ͏ ͏ ͏ ͏
Có hai người lớn tuổi đang bận bịu bên người Hổ tử, nhai nát thảo dược rồi đắp lên đùi Hổ tử. ͏ ͏ ͏ ͏
Khi Bạch Hiểu Thuần chen vào đám người thì thấy cảnh tượng thế này, nhưng cũng chỉ có thể sốt ruột, bất lực khả thi. ͏ ͏ ͏ ͏
Chỉ chốc lát, lão giả lắc đầu, bi thương nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Rắn cắn hắn chính là Hắc Huyết xà, không cứu nổi rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Một vị phụ nhân ngồi sập xuống đất gào khóc kêu la: ͏ ͏ ͏ ͏
- Hổ tử, Hổ tử của ta! ͏ ͏ ͏ ͏
Một thanh âm trong trẻo vang tới: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không nhất định là vậy! ͏ ͏ ͏ ͏
Tất cả mọi người đều nhìn về phía thanh âm truyền đến, chỉ thấy ba đứa nhỏ mặc đồ kỳ quái đứng cạnh Bạch Hiểu Thuần. ͏ ͏ ͏ ͏
Lão giả lưng còng đang vây quanh Hổ tử sốt ruột đi tới, nhìn ba người Thạch Hạo rồi nhíu mày nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Hiểu Thuần, bọn hắn là ai? ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần có chút bối rối nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bọn hắn... Bọn hắn lạc đường ở trong núi, đến tìm thôn trưởng hỏi đường! ͏ ͏ ͏ ͏
Lão giả đánh giá ba người Thạch Hạo, quần áo sạch sẽ gọn gàng, khí chất thoát tục, đứa nào cũng da mịn thịt mềm, chẳng lẽ là công tử tiểu thư nhà giàu từ trong thành tới? Nhưng những lão gia trong thành kia làm sao có thể yên tâm để ba đứa nhỏ này chạy đến nơi sơn lâm? Không sợ gặp nguy hiểm sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Một lão giả khác dáng người thẳng vội vàng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Các ngươi có thể cứu hắn? Có thuốc phải không? ͏ ͏ ͏ ͏
Lão giả lưng còng cũng lấy lại tinh thần, mong chờ nhìn ba người Thanh Tuyết. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần cũng quay đầu nhìn ba người Thạch Hạo, thấp giọng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đây chính là thôn trưởng. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ từ trong đám người đi tới, ngẩng đầu nhìn thôn trưởng nói ra: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta cần một bát nước! ͏ ͏ ͏ ͏
Thôn trưởng lập tức nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đi lấy nước! ͏ ͏ ͏ ͏
Lập tức có mấy người trẻ tuổi chạy như bay. ͏ ͏ ͏ ͏
- Nước đây! Nước đây! ͏ ͏ ͏ ͏
Một người trẻ tuổi bưng một bát nước, nhanh chóng chạy đến trước mặt Thanh Vũ, đưa tới. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ tiếp nhận bát nước, thò tay vào trong túi lấy ra một tấm phù văn, thì thầm: ͏ ͏ ͏ ͏
- Xuân Phong Hóa Vũ, sắc! ͏ ͏ ͏ ͏
Tấm phù nháy mắt bốc cháy thành kim sắc hỏa diễm, thôn dân đang vây xem bên cạnh sửng sốt một chút, vang lên vài tiếng kinh hô, cũng bởi vậy lòng tin đối với Thanh Vũ tăng mạnh. ͏ ͏ ͏ ͏
Phụ nhân đang thút thít cũng ngưng lại, hai mắt đẫm lệ nhìn Thanh Vũ. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ cho tấm phù vào nước, bùa trong nước vẫn tiếp tục cháy, hỏa diễm bao trùm cả bát, mấy giây sau liền tiêu tán, hiện ra một bát thanh thủy bên trên phủ kim quang nhàn nhạt. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ lại lấy ra một tấm phù nữa, thì thầm: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thanh Thủy phù, sắc! ͏ ͏ ͏ ͏
Lá bùa lần nữa hiện lên kim quang, bùa hòa vào nước, tan biến hầu như không còn. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ đưa bát cho trưởng thôn, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đây là nước phù, có thể trị bệnh chữa thương, còn có thể giải độc, cho hắn uống là được. ͏ ͏ ͏ ͏
Thôn trưởng không chút do dự, tiếp nhận bát nước phù, rót vào miệng Hổ tử, nhưng miệng hắn không cách nào mở ra được. ͏ ͏ ͏ ͏
Tức giận ngẩng đầu kêu: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ai đó tới cạy miệng hắn ra đi! ͏ ͏ ͏ ͏
- Để ta! ͏ ͏ ͏ ͏
Lập tức có một người đàn ông đi tới, hai bước đến chỗ Hổ tử, cạy miệng Hổ tử ra, thôn trưởng cho hắn uống nước trong bát. ͏ ͏ ͏ ͏
Sau đó mọi người khẩn trương nhìn phản ứng của Hổ tử. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ an ủi nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chắn chắn là không có chuyện gì! Phù pháp của ta là sư phụ đích thân truyền dạy. ͏ ͏ ͏ ͏
Quả nhiên một lát sau, Hổ Tử liên tục ho khan từ từ mở mắt. ͏ ͏ ͏ ͏
Bà lão ngay lập tức lao đến nhào lên người Hổ Tử, khóc thút thít: ͏ ͏ ͏ ͏
- Hổ Tử ơi! Hổ Tử của ta, ngươi cuối cùng cũng sống lại. ͏ ͏ ͏ ͏
Hổ Tử mơ hồ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nương, ta làm sao vậy? ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ đắc ý nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta đã bảo là không sao mà! ͏ ͏ ͏ ͏
Bà bão vội vàng xoay người dập đầu bang bang, giọng nói mang theo tiếng khóc cất lời: ͏ ͏ ͏ ͏
- Cảm ơn ngươi! Cảm ơn ngươi đã cứu Hổ Tử của ta. ͏ ͏ ͏ ͏
Thôn dân trong làng đều dùng ánh mắt nóng rực nhìn Thanh Vũ, tiếng khen ngợi sôi nổi nối tiếp vang lên. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ lập tức luống cuống tay chân, vội vàng tiến tới nâng bà lão dậy, gấp gáp nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chuyện đó, ta cũng không làm gì? Chỉ là hạ một tấm phù văn mà thôi. ͏ ͏ ͏ ͏