Chương 92: Thái Tử Đuổi Bắt Tế Linh
Một Thư sinh tay cầm quạt xếp, cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thái Tử điện hạ, ngài tới Thương Man sơn mạch để làm gì? Vài ngày nay, chúng thần được Thái Tử điện hạ chiếu cố, quả thực có được không ít điều tốt, Thái Tử điện hạ lại một vật cũng không lấy, thần thật sự là có chút xấu hổ a! ͏ ͏ ͏ ͏
- Đúng vậy! ͏ ͏ ͏ ͏
- Đúng vậy! ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Những người còn lại đều sôi nổi đáp lời. ͏ ͏ ͏ ͏
Thái Tử liếc mắt nhìn Ninh Khuyết một cái, cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Lần này Bản cung vào núi, chính là vì muốn làm một cây bút tốt. ͏ ͏ ͏ ͏
Thư sinh tay cầm quạt xếp, vuốt mông ngựa nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thái Tử điện hạ thật là một học viên mẫu mực, chỉ có tự mình tự chế tác ra bút, mới có thể thật sự viết ra chữ tốt, chúng thần thụ giáo. ͏ ͏ ͏ ͏
Các học viên còn lại cũng đều gật đầu cười. ͏ ͏ ͏ ͏
Ninh Khuyết khinh thường cười một tiếng. ͏ ͏ ͏ ͏
Thái Tử nhìn về phía Đại trưởng lão Ngự Thú Tông hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đại trưởng lão, ngươi có biết bên trong dãy núi này, có thứ nào thích hợp làm nguyên liệu không? ͏ ͏ ͏ ͏
Đại trưởng lão vội vàng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Hồi Thái Tử điện hạ, từ nơi này đi về phía Nam sáu mươi dặm có một thôn làng, bên trong có một Tế Linh chính là cây liễu thành tinh, thần cho rằng đây là nguyên liệu làm cán bút đứng đầu. ͏ ͏ ͏ ͏
Sau lại do dự nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chỉ là... ͏ ͏ ͏ ͏
Thái Tử nhíu mày nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chỉ là cái gì? ͏ ͏ ͏ ͏
Đại trưởng lão vội vàng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chỉ là nơi đó là địa bàn của Tam Thanh Quan. ͏ ͏ ͏ ͏
- Tam Thanh Quan? ͏ ͏ ͏ ͏
Thái Tử híp mắt một chút nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chính là Tam Thanh Quan người làm Phong tông chủ trọng thương sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Đại trưởng lão liền vội vàng gật đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đúng vậy! ͏ ͏ ͏ ͏
Làm trọng thương thượng phẩm Tứ giai Phong Thiên Dưỡng? ! Hồng công công, Đinh cung lệnh ngay lập tức chấn động tinh thần, ngẩng đầu lên, ánh mắt toát ra vẻ ngưng trọng. ͏ ͏ ͏ ͏
Phải biết rằng, ngay cả bọn họ cũng không phải là đối thủ của Phong Thiên Dương, cao thủ Tứ giai đứng đầu của Tây Vực, hiện tại ở đây bị đánh trọng thương? ͏ ͏ ͏ ͏
Thái Tử híp mắt suy nghĩ một lát, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Còn cái gì khác nữa không? ͏ ͏ ͏ ͏
Làm một Thái Tử, tự nhiên không phải là người ngu ngốc, sao lại có thể vì nguyên liệu chế tạo bút, mà đi đắc tội với một người có thể là Ngũ giai tuyệt đỉnh cao thủ. ͏ ͏ ͏ ͏
Sâu trong ánh mắt của Đại trưởng lão hiện lên một tia tiếc nuối, vội vàng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Từ nơi này đi về phía Nam mười dặm có một thôn tên là Bạch gia thôn, trong thôn thờ phụng một Tế Linh, chính là một con Bạch Hồ, lông của nó rất thích hợp làm lông bút. ͏ ͏ ͏ ͏
Thái Tử nhìn chằm chằm Đại trưởng lão một chút, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thôn này có liên quan gì đến Tam Thanh Quan kia không? ͏ ͏ ͏ ͏
Đại trưởng lão lắc đầu liên tục nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không có! ͏ ͏ ͏ ͏
- Tốt! Con Bạch Hồ này Bản cung muốn. ͏ ͏ ͏ ͏
Ninh Khuyết nhíu mày nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nếu ngài muốn chế tạo bút, sao không lấy một nhúm lông thôi? Cần gì phải làm tổn thương đến tính mạng nó? ͏ ͏ ͏ ͏
Thái Tử cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thời tiết sắp trở lạnh, chẳng lẽ Bản cung không thể muốn một cái áo khoác lông sao? Xuất phát! ͏ ͏ ͏ ͏
Một đám người khí thế cuồn cuộn dũng mãnh đi về hướng Bạch gia thôn, trên đường đi vượt mọi chông gai, dã thú nghe thấy cũng nhanh chóng bỏ chạy. ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Bên trong bức tường hoa của Bạch gia thôn, có Thanh Tuyết Thanh Vũ ở đây, đội đi săn ra ngoài săn thú chưa từng sợ bị thương, chỉ cần không chết, ngay lập tức có thể cứu, bởi vậy khả năng săn mồi cũng ngày càng tăng. ͏ ͏ ͏ ͏
Già trẻ lớn bé toàn thôn đều bận rộn trong sân lớn, đem một con dã thú xẻ thịt, làm thành thịt khô, chuẩn bị cho mùa đông. ͏ ͏ ͏ ͏
Phía sau thôn, một con Bạch Hồ Ly lông trắng như tuyết ghé vào bên trên một tảng đá xanh phơi nắng, da lông không nhuốm bụi trần lập loè phát sáng dưới ánh mặt trời, dưới tảng đá là một con Đại Bạch Trư, cái bụng heo phập phồng phát ra âm thanh ùng ục, ùng ục. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hồ cúi đầu nhìn Đại Bạch Trư một chút, đôi mắt giảo hoạt lộ ra ánh cười: “Ngươi như thế này, tiểu chủ nhân sẽ không cần ngươi nữa.” ͏ ͏ ͏ ͏
Đại Bạch Trư rõ ràng đang ngủ say đột nhiên mở to mắt, xoay người đứng lên, mũi hơi hơi đóng mở, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi, đây là... Đây là hơi thở của người Ngự Thú Tông. ͏ ͏ ͏ ͏
Ngẩng đầu bất an hướng tới Bạch Hồ kêu lên ngao! Ngao!, không ngừng đi quanh tảng đá xanh. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hồ mở mắt liếc một cái, lại nhắm mắt lại: “Cô nãi nãi không muốn đi chơi cùng ngươi.” ͏ ͏ ͏ ͏
Bên ngoài Bạch gia thôn, Đại trưởng lão hơi sững sờ, dẫm chân xuống. ͏ ͏ ͏ ͏
Thái Tử quay đầu lại hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thế nào? ͏ ͏ ͏ ͏
Đại trưởng lão cười một chú nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy mà thần lại cảm nhận được hơi thở khế ước thú của Ngự Thú Tông chúng thần, không biết đệ tử nào dám tự mình ra khỏi tông. ͏ ͏ ͏ ͏
Thái Tử nhìn Thư sinh tay cầm quạt xếp một chút. ͏ ͏ ͏ ͏
Thư sinh kia liền mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bạch Hồ, Thái Tử Khánh Quốc ở đây, còn không ra bái kiến? ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh âm cuồn cuộn mênh mông lan truyền ra bên ngoài, toàn bộ núi rừng đều có thể nghe rõ. ͏ ͏ ͏ ͏
Phía sau núi, Bạch Hồ mở choàng mắt, từ trên tảng đá đứng lên, ánh mắt loé lên tia ngưng trọng, nhảy lên mấy cái rồi chạy về phía trước. ͏ ͏ ͏ ͏