Dị Thú Mê Thành

Chương 15: Phân Biệt Dị Thú (3)

Chương 15: Phân Biệt Dị Thú (3)


Cao Dương thầm ghi nhớ: Thiên phú dù mạnh đến đâu cũng cần có cấp bậc. Một thiên phú xịn sò ở cấp thấp, có khi còn chẳng bằng một thiên phú cùi bắp nhưng đã lên cấp cao.
Thanh Linh tiến đến chiếc hộp sắt, rút dao ra rạch đứt lớp băng keo chống nước dày cộp rồi cẩn thận mở nắp.
Cao Dương ghé lại gần xem, không khỏi giật mình.
Bên trong hộp sắt là một khẩu súng trường bắn tỉa màu đen tuyền, đang ở dạng tháo rời và được xếp gọn gàng. Dưới ánh trăng, những linh kiện kim loại sơn đen lạnh lẽo ấy ánh lên vẻ nguy hiểm đầy mê hoặc.
Tiếng hệ thống trong đầu vang lên đúng lúc.
[Phát hiện vật phẩm lạ, có muốn quan sát không? Tiêu hao 1 điểm may mắn.]
Quan sát.
[Súng trường bắn tỉa chống khí tài M82A1, bán tự động, sử dụng đạn 12.7mm. Hộp tiếp đạn 10 viên, tầm bắn hiệu quả 1800m, trọng lượng 14kg.]
Tim Cao Dương đập thình thịch: Xem ra phen này phải giết người rồi.
Ngay cả với thân phận sĩ quan của Hoàng, cũng không thể kiếm được khẩu súng bắn tỉa cỡ này trong thời gian ngắn. Có vẻ hắn đã chuẩn bị từ lâu, luôn giấu nó ở đây để chờ thời cơ.
Thanh Linh nhìn khẩu súng bắn tỉa, trầm ngâm một lúc.
Nàng lấy ra một chiếc túi từ trong hộp sắt, rồi đưa mắt nhìn Cao Dương: “Cõng nó đi.”
Cao Dương vội vàng tiến tới, nhấc chiếc ba lô đen nặng trịch lên vai.
Thanh Linh mở mảnh giấy thứ hai, im lặng hồi lâu.
“Sao thế?” Cao Dương hỏi.
“Khách sạn ở đâu?” Thanh Linh hỏi.
Vì phải vác đồ nên hai người chỉ có thể đi bộ, mất cả tiếng đồng hồ mới đến được Khách sạn Phấn Hồng. Đây là một khách sạn tình yêu, ánh đèn neon màu hồng nhấp nháy trên gương mặt cả hai, dưới đất vương vãi đầy những tấm danh thiếp mời gọi.
“Cô chắc chứ?” Cao Dương nuốt nước bọt. “Là ở đây à?”
“Tự xem đi.” Thanh Linh đưa mảnh giấy thứ hai cho Cao Dương:
*Đến Khách sạn Phấn Hồng, phòng hướng nam tầng 5, 6 giờ mới được mở mảnh giấy thứ ba.*
Cao Dương và Thanh Linh bước vào khách sạn.
Lễ tân là một gã mập, khoảng hai bảy, hai tám tuổi, mặc áo thun in hình nhân vật JoJo, tóc tai lưa thưa, mặt bóng nhẫy. Hắn đang cắm mặt vào điện thoại chơi game: “Scope 8 đây, có ai cần không? Cứu, cứu tao! Sắp chết rồi, mất máu nhiều quá…”
Cao Dương nhìn quanh: Lạ thật, lễ tân khách sạn tình yêu không phải thường là mấy em gái xinh tươi sao?
“Khụ khụ,” Cao Dương ho khan hai tiếng: “Cho đặt phòng.”
Gã mập ngẩng đầu lên liếc Cao Dương một cái: “Một mình à?”
“Hai người.”
Gã mập bỏ điện thoại xuống, ánh mắt lướt qua Thanh Linh đứng sau Cao Dương rồi lập tức sáng rực: “Vãi! Huynh đệ tối nay tẩm bổ dữ ha!”
Cao Dương ngượng chín mặt: “Tầng 5, phòng hướng nam, còn phòng nào không?”
Gã mập cười một nụ cười đểu cáng pha chút ghen tị: “Để ta xem nào… A, trùng hợp vãi, còn đúng một phòng cuối cùng: Kính Hoa Thủy Nguyệt!”
“Cái gì?” Cao Dương không hiểu.
“Tên phòng thôi.” Gã mập cười hi hi. “Giường nước tự động, ghế tình yêu, bồn tắm đôi, gương áp trần… đảm bảo mang lại cho huynh đệ trải nghiệm đỉnh của chóp!”
“Được, lấy phòng này.” Mặt Cao Dương đỏ bừng, lấy điện thoại ra định quét mã.
“Ok, cho xin chứng minh thư nhé.”
Cao Dương sững người, hắn quên mang theo.
Hắn quay đầu nhìn Thanh Linh, Thanh Linh cũng lắc đầu.
“Huynh đệ à, thế thì chịu rồi.” Gã mập tỏ vẻ bất lực. “Nếu kẹt quá thì… tôi khuyên hai vị ra công viên cho thoáng? Đảm bảo kích thích hơn nhiều…”
Thanh Linh mặt không cảm xúc, quay người bỏ đi.
Cao Dương tưởng cô giận, vội vàng đuổi theo.
Vừa ra khỏi cửa, hắn đã thấy Thanh Linh đang túm lấy một người.
Cao Dương sửng sốt: “Vương Tử Khải?”
Vương Tử Khải vừa thua một lèo ở quán net đi ra, đang định lấy xe thì bị người ta tóm chặt. Hắn quay đầu lại, hóa ra là cô bạn cùng lớp Thanh Linh.
Ngay sau đó, Cao Dương cũng bước tới.
Vương Tử Khải ngớ người: “Cao Dương, hai người… sao lại ở đây?”
“Có mang chứng minh thư không?” Thanh Linh đi thẳng vào vấn đề. “Cho mượn.”
Vương Tử Khải nhìn Thanh Linh và Cao Dương, rồi lại liếc cái khách sạn tình yêu sau lưng họ: “Hai người định vào đây thuê phòng?”
Cao Dương gật đầu.
Vương Tử Khải lập tức bùng nổ, hắn lùi lại một bước: “Vãi chưởng! Vãi cả chưởng…”
Tuy mồm mép lúc nào cũng lầy lội, nhưng thực chất hắn vẫn là trai tân. Hắn cũng chưa bao giờ nghi ngờ thằng bạn thân Cao Dương của mình cũng vậy, dù hắn thường xuyên “đẩy thuyền” cho cậu ta với Lý Vi Vi, nhưng chưa bao giờ nghĩ Cao Dương sẽ thật sự thoát ế.
Giờ thì hay rồi, Cao Dương không những thoát ế, mà tối nay xem chừng còn chấm dứt luôn đời trai tân!
Tâm trạng Vương Tử Khải sụp đổ.
“Cao Dương! Con Lý Vi Vi thanh mai trúc mã của mày mới chết được mấy ngày? Cúng thất còn chưa qua! Mày làm thế mà được à? Có còn là người không! Mày là đồ cầm thú!”
Thanh Linh mất kiên nhẫn, trực tiếp lục soát người Vương Tử Khải: “Chứng minh thư đâu, đưa đây.”
“Khoan đã…” Vương Tử Khải thấy Thanh Linh còn chủ động như vậy thì càng không thể chấp nhận nổi. “Thanh Linh, không phải bà sợ đàn ông à? Sao giờ lại đi với trai thế này?”
“Thằng nhóc Cao Dương này có gì tốt chứ! Mày nghĩ lại về anh đi! Anh đây vừa đẹp trai, vừa có tiền, lại còn lãng mạn! Anh mày thua thằng Cao Dương ở điểm nào chứ!”
“Mày không có não.” Thanh Linh lôi được chứng minh thư từ trong túi Vương Tử Khải ra, kéo Cao Dương quay lại khách sạn.
Hai người thuận lợi đăng ký ở quầy lễ tân, rồi bước vào thang máy như một cặp tình nhân.
Vương Tử Khải đứng chết trân tại chỗ, toàn bộ quá trình đều ngơ ngác. Hắn càng nghĩ càng tức: Tại sao lại như vậy?! Tao ế thì cũng được, nhưng thằng chó Cao Dương tuyệt đối không được thoát ế trước tao


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất