Chương 34: Thử Thách Game Thủ Lập Dị
"Cho tôi chút thời gian."
Cao Dương nhắm mắt lại.
[Kích hoạt hệ thống]
[Bạn vừa nhận được 61 điểm may mắn]
Đúng như Cao Dương dự đoán, trong hai ngày, tức bốn mươi tám tiếng, hắn nhận được 48 điểm. Lúc bị Phì Tuấn tấn công, hắn còn được thưởng thêm, tổng cộng vớ được hơn chục điểm.
Tôi muốn lĩnh ngộ thiên phú.
[Lĩnh ngộ thiên phú mới cần tiêu tốn 30 điểm may mắn. Xác nhận?]
Xác nhận!
[Đang lĩnh ngộ...]
[Đang lĩnh ngộ...]
[Lĩnh ngộ thất bại]
"Vãi chưởng! Khó thế cơ à?"
[Thử lại, cần 30 điểm may mắn]
"Chơi khôn thế! Còn 31 điểm, dồn hết vào may mắn vậy."
Sắp phỏng vấn rồi, mạnh được thêm tí nào hay tí đó.
[Cộng điểm thành công. May mắn: 132]
[Chúc mừng! Bạn nhận được 20 điểm thuộc tính tự do vĩnh viễn, có thể phân phối tùy ý]
"Vậy cộng hết vào may mắn cho tôi."
[Không thể cộng dồn vào cùng một thuộc tính]
"Thôi được, vậy tôi nghĩ... cộng vào mị lực đi."
[Tăng 20 điểm vào Mị Lực. Xác nhận?]
"Xác nhận. Có 20 điểm, chia cho mấy thuộc tính khác cũng chả thấm vào đâu, thà dồn hết để gây ấn tượng còn hơn."
[Thể lực: 27 | Bền bỉ: 28]
[Sức mạnh: 17 | Nhanh nhẹn: 27]
[Tinh thần: 37 | Mị lực: 39]
[May mắn: 132]
[Thoát giao diện. Hệ thống ẩn.]
[Bíp]
Cao Dương mở mắt, quay sang hỏi Thanh Linh: "Mặt tôi có gì khác không?"
Thanh Linh liếc hắn một cái: "Chả khác gì."
Cao Dương không bỏ cuộc: "Nhìn kỹ lại xem, chắc chắn phải có gì đó khác chứ. Ví dụ như mắt sáng hơn, đường nét góc cạnh hơn, da dẻ mịn màng hơn..."
"Da mặt dày hơn thì có." Thanh Linh đáp gọn.
Đúng là con gái không có mắt thẩm mỹ. Thôi kệ, không thèm chấp.
Cao Dương hít một hơi thật sâu, chỉnh lại cổ áo, rồi bước vào tiệm game.
Bên trong là một tiệm game nhỏ chừng hai mươi mét vuông, hai dãy máy game thùng kiểu cũ được xếp dọc theo tường. Màn hình của những chiếc máy game đang chiếu các đoạn quảng cáo màu mè sặc sỡ, phủ lên không gian tối tăm một lớp ánh sáng huỳnh quang đầy hoài niệm. Chiếc quạt trần trên đầu quay chầm chậm, thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng cót két.
Một thanh niên ngồi ở góc phòng, chăm chú chơi game.
Cao Dương và Thanh Linh nhìn nhau. Hắn bèn tiến lên một bước, cất tiếng: "Chào anh, chúng tôi đến để phỏng vấn."
Gã kia chẳng thèm ngẩng đầu, nhưng cũng không tỏ thái độ thù địch.
Cao Dương lại gần hơn, lúc này mới nhận ra gã đang chơi Tam Quốc Chiến Kỷ. Nhân vật được chọn là Gia Cát Lượng, tay cầm thanh kiếm băng, đang lợi dụng bug game để đóng băng vô hạn trùm cuối Tào Tháo.
"Vãi, thanh niên này chơi game mất dạy thật."
Gã game thủ này trông hơi gầy, mặc một bộ đồ da gắn đầy đinh tán. Hắn cạo trọc hai bên thái dương, chỉ để lại một chỏm tóc dựng ngược ở giữa, nhuộm vàng chóe, trông không khác gì cái chổi xể.
Ngực, gáy và cánh tay hắn chi chít hình xăm kỳ quái, nhưng giữa đám hình thù đó, Cao Dương lại nhận ra một hình xăm đầu heo đang cầm máy sấy tóc.
"A...!"
Tào Tháo trong game hét lên một tiếng thảm thiết, thanh máu tụt về không, màn hình hiện lên hai chữ "Hoàn thành".
Gã thanh niên vẫn ngồi yên, liếc mắt sang nhìn hắn: "Mỗi mày thôi à?"
Cao Dương thấy hơi hụt hẫng. Rõ ràng mình vừa cộng tận 20 điểm mị lực, chẳng lẽ không được tôn trọng hơn chút nào sao?
"Còn có tôi." Thanh Linh lên tiếng.
Gã thanh niên ngó ra sau lưng Cao Dương, vừa thấy Thanh Linh, mắt liền sáng rực lên.
"Ồ, có cả người đẹp nữa à!" Hắn vội vàng đứng bật dậy, hai tay làm động tác khoa trương vuốt vuốt cái đầu chổi của mình: "Hai người các người à?"
"Còn có tôi nữa."
Viên cảnh sát Hoàng vén tấm rèm vải bước vào: "Xin lỗi, tôi đến hơi muộn. Mọi người chưa bắt đầu chứ?"
"Chúng tôi cũng vừa mới đến thôi." Cao Dương đáp.
Viên cảnh sát Hoàng tỏ ra rất lịch sự với gã đầu chổi: "Để tôi giới thiệu, đây là giám khảo của buổi phỏng vấn hôm nay, Ngô Đại Hải."
Gã đầu chổi đút tay vào túi quần, vênh váo nói: "Cứ gọi tao là Hải ca."
"Hai người này là đồng đội mới của tôi, Cao Dương và Thanh Linh." Viên cảnh sát Hoàng cười nói: "Lần trước tôi đã thua thử thách, lần này dẫn đồng đội đến tham gia, không vấn đề gì chứ?"
"Không vấn đề. Nhưng tối nay mà thua nữa thì trong tháng này đừng có làm phiền tao." Ngô Đại Hải nói giọng kẻ cả.
"Được."
"Bắt đầu thôi." Thanh Linh phất tay, một thanh đường đao bỗng xuất hiện trong tay cô.
"Vãi, hàng khủng thế! Lại còn co dãn được nữa!" Mắt Ngô Đại Hải sáng rực lên: "Cái này không phải của cô chứ? Kiếm đâu ra thế?"
"Không liên quan đến anh." Thanh Linh vào thế, sẵn sàng chiến đấu.
"Người đẹp đúng là có cá tính!" Ngô Đại Hải không giận, ngược lại còn thản nhiên ngoáy tai: "Ba người các người, ai lên trước?"
"Tôi lên trước." Viên cảnh sát Hoàng nói.
"Ok, vẫn luật cũ, ba trận thách đấu!" Ngô Đại Hải giang tay ra: "Tùy các người chọn, thắng tao ba ván là qua."
"Chọn cái gì?" Thanh Linh hỏi.
Viên cảnh sát Hoàng mỉm cười: "Quên chưa nói với hai người, nội dung phỏng vấn là... chơi game. Chọn ba trò bất kỳ, thắng được cậu ta thì coi như qua. Tôi đã thách đấu vài lần rồi, lần nào cũng thua sấp mặt. Hai người còn trẻ, chắc chơi game giỏi hơn, lần này có lẽ phần thắng sẽ cao hơn."
"Viên cảnh sát Hoàng, anh nói anh yếu... là yếu khoản chơi game thôi á?" Cao Dương không khỏi ngao ngán.
"Đúng vậy."
Thanh Linh cau mày, khó hiểu: "Sao không chém quách thằng dở hơi này đi cho rồi?"
"Hahaha... Chém tao á?" Ngô Đại Hải cười đến suýt sặc: "Người đẹp ơi, cô chẳng biết gì về sức mạnh cả! Tao đây là đang cho các người một cơ hội đấy! Đừng có mà không biết điều! Chứ đánh nhau thật thì ba người các người xông lên cùng lúc cũng chưa chắc là đối thủ của tao đâu!"