Chương 35: Trò Chơi Đại Chiến 2
Cao Dương toát mồ hôi hột: Đây chính là cái kiểu "nói lời yếu thế bằng giọng điệu ngông cuồng nhất" trong truyền thuyết đây mà!
Ngô Đại Hải vênh váo ra mặt: "Hừ, tao không phải dạng thiên phú chiến đấu, dĩ nhiên không bì được với bọn mày. Nhưng chúng mày mà dám đụng đến một sợi tóc của tao, trong tổ chức sẽ có đại ca xử lý chúng mày."
"Thôi được rồi, mọi người đều là người thức tỉnh, nên hòa thuận với nhau, đừng đấu đá nội bộ." Hoàng cảnh quan vội vàng đứng ra giảng hòa, "Tôi lên trước, chọn game bắn máy bay."
Nói rồi, gã đi tới ngồi xuống một máy game, bỏ xu vào. Ngô Đại Hải cũng ngồi xuống và bỏ xu.
Cao Dương bước đến xem, đó là trò Strikers 1945.
Trò này chính là ác mộng thời thơ ấu của Cao Dương. Một xu bỏ vào mà chơi chưa nổi mấy phút đã toi mạng. Hắn ghét cay ghét đắng mấy game bắn máy bay.
Hoàng cảnh quan và gã đầu chổi mỗi người chọn một chiến cơ rồi cùng bắt đầu ván game.
"Luật cũ nhé, tuy có ba mạng nhưng chỉ tính một mạng thôi. Không được dùng bom, ai chết trước thì thua."
"Không vấn đề."
Trò chơi bắt đầu.
Vòng đầu tiên khá dễ, kẻ địch bắn đạn không quá dày, cả hai người dễ dàng vượt qua và nâng cấp hỏa lực lên mức tối đa.
Sang vòng hai, màn đạn của kẻ địch trở nên dày đặc hơn, lại không thể dùng bom để dọn đường, hoàn toàn phải dựa vào hỏa lực thường, áp lực tăng vọt. Cả hai né trái tránh phải, kỹ năng điều khiển cực kỳ linh hoạt.
Đến vòng ba, hai người mới thực sự bắt đầu so kè.
Dù sao thì Hoàng cảnh quan cũng sở hữu thiên phú Thần Súng, nên khi chơi game bắn máy bay chắc cũng được buff thêm. Gã rất bình tĩnh, điều khiển ổn định, ngón tay phản xạ cực nhanh.
Khi đối mặt với trùm của vòng ba, Hoàng cảnh quan hoàn toàn từ bỏ việc tấn công. Ý đồ của gã rất rõ ràng: hy vọng tận dụng làn đạn của trùm để tiễn Ngô Đại Hải lên đường.
Ngô Đại Hải cũng điều khiển rất linh hoạt, nhưng gã rõ ràng đã hơi cuống, vừa điên cuồng bắn vào trùm, vừa phải né đạn.
Hoàng cảnh quan một tay điều khiển cần gạt, tay kia rút điếu thuốc ra, chỉ tập trung né đạn.
Pha ra vẻ này, Cao Dương chấm điểm tuyệt đối.
Trong làn mưa đạn dày đặc, máy bay của Ngô Đại Hải không may trúng đạn nổ tung. Hoàng cảnh quan cũng buông tay điều khiển, chiếc máy bay trong game của gã cũng bị bắn hạ ngay sau đó—gã chỉ cầm cự được lâu hơn Ngô Đại Hải đúng một giây.
Gã đứng dậy: "Đa tạ đã nhường."
"Hừ, mày chỉ giỏi mỗi trò bắn máy bay thôi." Ngô Đại Hải có chút không phục:
"Tiếp tục, tiếp tục."
"Ván tiếp theo hai người lên đi." Hoàng cảnh quan nói.
"Anh chơi khá lắm mà?" Cao Dương hỏi.
"Không được, tôi thử hết rồi." Hoàng cảnh quan cười khổ: "Ngoài trò bắn máy bay, mấy trò khác tôi đều bị cậu ta hành cho ra bã."
"Vậy ai tiếp theo?" Ngô Đại Hải hỏi.
Cao Dương và Thanh Linh nhìn nhau, Thanh Linh lạnh lùng lên tiếng: "Tôi."
Thanh Linh nhìn quanh một vòng rồi nhanh chóng chọn một trò chơi: "Trò này."
"Samurai Shodown! Được đấy!" Ngô Đại Hải hăng hái ngồi xuống máy game.
Vì ghế ngồi quá thấp, đôi chân dài của Thanh Linh không có chỗ để, nàng liền tháo giày, khép hai chân lại và co lên, gót chân đặt trên mép ghế, cằm tựa lên đầu gối. Nếu bỏ qua gương mặt lạnh như tiền của nàng, dáng vẻ này trông lại có chút lười biếng và đáng yêu.
"Cô từng chơi chưa?" Ngô Đại Hải hỏi.
"Chưa từng." Thanh Linh cầm lấy cần điều khiển, còn chưa quen với bốn nút bên trái. Sau khi bỏ xu vào, nàng thậm chí không biết cách chọn nhân vật.
Ngô Đại Hải lại rất kiên nhẫn với mỹ nữ: "Cái này điều khiển hướng, có thể chọn nhân vật... Đúng rồi, chọn người cô thích, bấm nút A là được."
Thanh Linh chẳng thèm để tâm, chọn ngay nhân vật đầu tiên.
"Haohmaru! Được đó!" Ngô Đại Hải cười tươi: "Tôi chọn Ukyo Tachibana!" Chọn nhân vật xong, trận đấu bắt đầu.
Ukyo Tachibana do Ngô Đại Hải điều khiển xông tới, tung một chuỗi đấm đá và combo nhỏ, hạ gục Haohmaru xuống đất. Vừa đứng dậy, Haohmaru đã bị Ukyo Tachibana áp sát.
"Địa Ngục Môn!"
"Tất sát! Tàn Tuyết!"
Chỉ thấy Ukyo Tachibana trong game tung ra một loạt combo hoa cả mắt, thanh máu của Haohmaru tụt không phanh, hét lên một tiếng rồi ngã gục. Từ đầu đến cuối, Thanh Linh thậm chí còn chưa tung ra được chiêu nào.
Ngô Đại Hải giành một trận thắng trắng trước Thanh Linh, nhưng lại chẳng có chút cảm giác thành tựu nào.
Ba ván thắng hai.
Ván thứ hai bắt đầu, Ngô Đại Hải không vội tấn công, mà kiên nhẫn chỉ bảo: "A là chém nhẹ, cô thử bấm một cái xem?"
Thanh Linh bấm một cái, Haohmaru vung kiếm nhanh như chớp, chém trúng Ukyo Tachibana.
"B là chém vừa, cô thử bấm đi."
Thanh Linh làm theo, Haohmaru vung kiếm với tốc độ trung bình, đẩy lùi Ukyo Tachibana vài bước.
"AB là chém mạnh, bấm thử xem."
Thanh Linh đồng thời bấm hai nút, Haohmaru chậm rãi vung một đường kiếm nặng trịch, đánh Ukyo Tachibana ngã lăn ra đất.
"Nút C là đá nhẹ, nút D là đá mạnh. Cũng tương tự như vậy." Là một người mới chơi lần đầu, Thanh Linh nắm bắt các chiêu thức rất nhanh, nàng lặp lại một loạt động tác.
"Được rồi! Bắt đầu thôi." Ngô Đại Hải điều khiển nhân vật của mình.
Mười giây sau, Haohmaru của Thanh Linh lại thua thảm. Tuy nhiên, lần này đã có chút tiến bộ, ít nhất Haohmaru đã phản kháng và gây ra một ít sát thương cho Ukyo Tachibana.
"Ba ván thắng hai, cô thua rồi." Ngô Đại Hải đứng dậy.
"Làm lại lần nữa." Thanh Linh nói.
"Để tháng sau đi."
"Làm lại lần nữa." Thanh Linh lặp lại, ánh mắt nàng bừng lên ý chí chiến đấu hừng hực.
Ngô Đại Hải chần chừ một chút, "Được, làm lại lần nữa."
"Ôi trời, lần này lại phá lệ à?" Hoàng cảnh quan nhất thời không biết nên vui hay buồn: "Trước đây tôi cầu xin thế nào cậu cũng không chịu phá lệ."