Dị Thú Mê Thành

Chương 42 Biến Cố Kinh Hoàng

Chương 42 Biến Cố Kinh Hoàng


Hoàng cảnh quan cũng không hề đứng yên.
Hắn kích hoạt thiên phú "Thần Súng", liên tục bắn ra những phát đạn chính xác để yểm trợ cho Thanh Linh. Những sợi xúc tu lọt lưới khỏi lưỡi đao của Thanh Linh đều bị đạn của Hoàng cảnh quan ghim đứt.
Mọi thứ chỉ diễn ra trong vài giây ngắn ngủi.
Hoàng cảnh quan đã bắn hết băng đạn, còn Thanh Linh thì đã áp sát Trương đại gia. Nàng xoay người né tránh hai sợi xúc tu cuối cùng, hai tay siết chặt thanh đao, vung mạnh một đường từ trên xuống, nhắm thẳng vào khối óc của Trương đại gia.
Khoảnh khắc đó, tất cả mọi người đều tin rằng, cái đầu của Trương đại gia sẽ như một quả dưa hấu, dễ dàng bị bổ làm đôi. Nhưng, tất cả đều đã bỏ qua những chiếc xúc tu bị chặt đứt đang nằm trên mặt đất.
Chúng vừa chạm đất liền bám chặt lấy mặt đường, trườn ngược về thân thể chính với tốc độ kinh người.
Thanh Linh vừa chuẩn bị dồn sức thì cảm thấy gót chân đau nhói, đó là do vô số xúc tu gãy đang trườn về liên tục va đập vào gót chân nàng. Gót chân nàng trượt đi, dù đã nhanh chóng điều chỉnh lại tư thế, nhưng khiến lực hông không thể phát huy trọn vẹn, uy lực trên tay cũng giảm đi quá nửa.
Một giây sau, nàng vung ra một nhát đao yếu hơn hẳn.
Lực của nhát đao vẫn mạnh, lưỡi đao vẫn sắc bén, nhưng chỉ chém sâu vào chưa tới một phần ba mục tiêu. Trương đại gia không chết ngay tại chỗ, nó đau đớn gào thét, vài chiếc xúc tu mới mọc ra đã quất mạnh vào bên hông Thanh Linh.
"Hự!", vũ khí trên tay Thanh Linh văng ra xa mấy mét, nàng lăn hai vòng trên đất. Nàng vẫn chưa bỏ cuộc, vươn tay phải về phía Trương đại gia cách đó vài mét, năm ngón tay xòe ra: “Kim loại!”
Thanh đao cắm trên “đầu” của Trương đại gia bị một lực vô hình điều khiển, tiếp tục đâm xuống, nhưng sức mạnh của thiên phú cấp 2 - [Kim Loại] quả thật có hạn.
Thanh Linh dồn hết sức lực, nhưng thanh đao chỉ có thể nhích xuống từng li từng tí.
Hai chiếc xúc tu nhanh chóng quấn chặt lấy thanh đao, giật mạnh ra ngoài rồi ném văng đi. Máu tươi từ đầu Trương đại gia tuôn xối xả, trông cực kỳ thê thảm, nhưng vết rách khổng lồ trên đầu nó lại bắt đầu khép lại, mặc dù tốc độ hồi phục rõ ràng chậm hơn đám xúc tu nhiều.
Nó bị thương rất nặng, nhưng nó vẫn còn sống!
Những chiếc xúc tu đứt lìa bò lổm ngổm trên mặt đất, nhanh chóng quay về thân thể chính, tiếp đó, những xúc tu mới lại liên tục mọc ra từ cơ thể.
Thanh Linh ngã sõng soài, sắc mặt tái nhợt, mặt đầy máu, nàng loạng choạng đứng dậy, muốn chạy tới nhặt lại thanh đao. Bốn chiếc xúc tu đã lao nhanh tới, quấn chặt lấy tay chân nàng.
Thanh Linh cố gắng giãy giụa, nhưng vô ích, đám xúc tu lôi tuột nàng về phía thân thể chính.
"Chết đi!"
Một tiếng hét lớn vang lên, Cao Dương cầm gậy đánh golf lao về phía Trương đại gia.
Hắn biết, thân là một kẻ vô dụng, điều duy nhất hắn có thể làm lúc này là chạy trốn, chạy càng xa càng tốt, đó mới là việc mà một kẻ vô dụng nên làm. Nhưng không hiểu sao, khi thấy Thanh Linh bị bắt, đôi chân hắn đã tự ý hành động, đầu óc trống rỗng, đợi đến khi hắn kịp phản ứng lại, bản thân đã như một thằng ngu lao lên phía trước.
Cao Dương chưa kịp đến gần Trương đại gia thì một chiếc xúc tu đã trườn trên mặt đất và quấn chặt lấy bắp chân hắn.
Xúc tu kéo mạnh, Cao Dương ngã sầm xuống đất, cả người bị kéo về phía thân thể chính của Trương đại gia. Ngay lập tức, hắn sẽ chung số phận với Thanh Linh, trở thành bữa ăn trong bụng con quái vật.
"Bám chắc vào!" Hoàng cảnh quan cũng lao lên, một tay nắm chặt lấy Cao Dương, một tay ôm chặt lấy cột đèn đường gần đó. Nhờ thiên phú Thần Súng, sức mạnh cánh tay của Hoàng cảnh quan vô cùng phi thường, hắn giữ chặt cổ tay của Cao Dương, tạm thời giằng co được với sức kéo của xúc tu.
Nhưng Cao Dương chẳng vui vẻ chút nào.
Thứ nhất, cơ thể hắn giống như sợi dây trong trò kéo co, cảm giác như sắp bị xé toạc ra bất cứ lúc nào. Thứ hai, ngày càng nhiều xúc tu hồi phục và tham gia trận chiến, cứ kéo dài thế này, bọn họ không có cửa thắng.
Và điều tệ nhất là, Thanh Linh đang bị kéo về phía Trương đại gia mà không ai cứu được.
Bình tĩnh, phải bình tĩnh.
Càng những lúc như thế này, càng phải giữ cái đầu lạnh.
Cao Dương hít sâu một hơi, nhắm mắt lại.
[Truy cập hệ thống]
[Bạn đã nhận được 30 điểm may mắn]
30 điểm may mắn?!
[Bạn vừa trải qua 6 phút trong tình trạng nguy hiểm cực độ, phần thưởng được nhân lên 300 lần]
Lĩnh ngộ thiên phú mới! Nhanh lên nào!
[Lĩnh ngộ thiên phú mới cần tiêu tốn 30 điểm may mắn, xác nhận?]
Xác nhận!
[Đang lĩnh ngộ]
[Đang lĩnh ngộ]
[Đang lĩnh ngộ]
[Lĩnh ngộ thành công]
[Thiên phú: Sao Chép. Số hiệu: 18. Loại rune: Tri thức]
[Sao chép cấp 1: Có thể sao chép bất kỳ thiên phú nào có số hiệu từ 30 trở lên]
[Cách sao chép: Chạm vào cơ thể đối phương trong 1 giây]
[Số lượng sao chép: 1 loại. Thời gian lưu trữ: 1 giờ]
[Thời gian sử dụng: 3 giây. Thời gian chờ: 12 giờ]
[Thuộc tính vĩnh viễn của sao chép cấp 1: Tinh thần +30, Mị lực -10]
Pro vãi! Cuối cùng cũng tới rồi!
[Chúc mừng! Lần đầu tiên lĩnh ngộ thiên phú mới thành công. Lần lĩnh ngộ tiếp theo cần 60 điểm may mắn]
[Thoát hệ thống, giao diện ẩn.]
[Bíp]
Cao Dương bừng mở mắt. Cách đó chỉ một mét, Thanh Linh đang bị lôi sát mặt đất, dần dần kéo về phía Trương đại gia. Hai tay nàng cào chặt xuống mặt đất, cố gắng chống cự lại lực kéo kinh hoàng của đám xúc tu, nhưng tất cả đều vô ích.
Cao Dương quét mắt nhìn tình hình, nhanh như chớp đưa ra phán đoán: “Sếp Hoàng! Thả tôi ra!”
"Cậu điên rồi à!"


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất