Dị Thú Mê Thành

Chương 43 Biến Cố Kinh Hoàng

Chương 43 Biến Cố Kinh Hoàng


"Buông tay! Ta có cách! Tin ta đi!"
Thời gian cấp bách, Hoàng cảnh quan cũng không nghĩ nhiều, liền buông Cao Dương ra.
Xúc tu lập tức siết lại, kéo giật Cao Dương về phía Trương đại gia với tốc độ còn nhanh hơn cả Thanh Linh. Khi lướt qua người Thanh Linh, Cao Dương cố gắng vươn tay phải ra định chạm vào đầu nàng, nhưng cơ thể hai người song song với nhau, chỉ cách một khoảng đúng hai centimet.
Cao Dương dốc hết sức duỗi thẳng cánh tay, xòe các ngón tay ra, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn bàn tay mình lướt qua vầng trán, sống mũi, đôi môi rồi đến cằm của Thanh Linh mà không tài nào chạm tới.
Toang rồi!
Tim Cao Dương chùng xuống.
Không! Mắt hắn chợt lóe sáng, một tia hy vọng vừa nhen nhóm!
Nửa giây sau, ngón giữa của bàn tay phải Cao Dương đã nhẹ nhàng chạm vào ngực Thanh Linh.
Thanh Linh đang ra sức giãy giụa cũng cảm nhận được hành động kỳ quặc của Cao Dương. Nàng không hề tức giận, chỉ thoáng bối rối: Hắn đang làm cái quái gì vậy? Giãy chết? Hay đây là lời từ biệt cuối cùng trước lúc lâm chung?
[Phát hiện thiên phú duy nhất có thể sao chép: Thần Kiếm cấp 3. Có sao chép không?]
Sao chép!
Trong khoảnh khắc, Cao Dương cảm nhận được một luồng năng lượng kỳ diệu từ đầu ngón giữa truyền vào cơ thể. Luồng năng lượng ấy như có sự sống, mang theo cả dấu ấn và khí tức của chủ nhân nó.
Cao Dương hét lớn: "Đưa đao cho ta!"
Thanh Linh không hiểu Cao Dương định làm gì, nhưng theo bản năng, nàng đã có phản ứng chính xác nhất. Đôi tay không còn bám chặt lấy mặt đất nữa mà tập trung điều khiển vũ khí của mình.
Thanh đao cách đó không xa lập tức bay vút lên, lao về phía Cao Dương.
Cao Dương nhanh tay chộp lấy thanh đao. Ngay khoảnh khắc nắm chặt chuôi đao, một cảm giác quen thuộc đến lạ kỳ trỗi dậy trong hắn, cứ như thể hắn đã dùng thanh đao này cả ngàn vạn lần.
Cao Dương khéo léo xoay cổ tay, dễ dàng chém đứt chiếc xúc tu đang quấn quanh bắp chân mình.
Lúc này, hắn chỉ còn cách cơ thể của Trương đại gia chưa đầy hai mét. Đây là vị trí nguy hiểm nhất, nhưng cũng là nơi thuận lợi nhất. Đôi mắt hắn đã tìm ra điểm đột phá hoàn hảo và góc vung đao lý tưởng nhất.
Hắn nghiêng người, nửa quỳ, ấn lưỡi đao xuống.
Chân, eo và cánh tay phải hợp thành một đường thẳng—vung đao!
Xoẹt—! Thanh đao chém vát từ dưới lên, xẻ đôi khối u thịt gớm ghiếc đó.
Chưa dừng lại ở đó, lưỡi đao nhanh chóng đảo chiều, bồi thêm một nhát nữa. Khối thịt bị chém mất hai phần ba vẫn còn lơ lửng giữa không trung, lại tiếp tục bị chém làm đôi.
Tất cả chỉ diễn ra trong chớp mắt.
Máu tươi phun xối xả, tiếng gào thét man rợ vang lên sau nhát chém nửa giây, nhưng rồi cũng tắt lịm, chưa kịp thành tiếng đã tan biến trong màn mưa máu.
Ba giây trôi qua.
Thiên phú Thần Kiếm biến mất.
Cùng lúc đó, những chiếc xúc tu đang siết chặt lấy Thanh Linh cũng buông lỏng ra.
Thanh Linh hơi sững sờ, nhưng rồi nhanh chóng bật dậy lao tới, giật lại thanh đao từ tay Cao Dương, điên cuồng chém tới tấp vào cái xác của Trương đại gia. Nàng chém hơn chục nhát, đúng nghĩa "phanh thây xẻ thịt", đến khi chắc chắn nó không thể sống lại được nữa mới dừng tay.
Dưới ánh trăng, mái tóc đen nhánh của Thanh Linh nhuốm đầy máu tươi, những lọn tóc ướt đẫm bết dính trên khuôn mặt lạnh lùng và chiếc áo đồng phục trắng của nàng.
Thiếu nữ khẽ ngẩng đầu, lồng ngực phập phồng dữ dội, dưới chân là đống thịt nát và nội tạng ngổn ngang. Giờ phút này, nàng chẳng khác nào một thiên thần giết chóc vừa sa chân xuống địa ngục.
Vài giây sau, nàng từ từ quay người lại, ánh mắt sắc lẹm và lạnh như băng nhìn thẳng vào Cao Dương.
Xoạt—! Trong nháy mắt, thanh đao đẫm máu đã kề lên cổ hắn.
Giọng Thanh Linh đằng đằng sát khí: "Chuyện vừa rồi, ngươi tốt nhất nên giải thích cho rõ ràng."
"Xin lỗi!" Cao Dương giơ hai tay lên, vội vàng nói: "Ta không nên chạm vào người cô..."
"Ai thèm quan tâm chuyện đó?" Thanh Linh xoay nhẹ lưỡi đao, "Nói! Tại sao ngươi lại có thiên phú Thần Kiếm? Tại sao lại che giấu thực lực?"
"Ta không có thiên phú Thần Kiếm! Cũng không che giấu thực lực!" Cổ sắp bị cắt đến nơi, Cao Dương chẳng còn nghĩ ngợi được gì nữa, đành khai tuốt tuồn tuột: "Lúc nguy cấp, ta đột nhiên lĩnh ngộ được thiên phú mới—Sao Chép. Nó có thể sao chép thiên phú của người khác trong thời gian ngắn, nhưng điều kiện là phải chạm vào đối phương một giây. Ta định sao chép thiên phú Thần Kiếm của cô, nhưng khoảng cách hơi lệch một chút... Chuyện sau đó, cô cũng thấy cả rồi."
Thanh Linh nửa tin nửa ngờ, quay sang hỏi Hoàng cảnh quan: "Thật sự có loại thiên phú này sao?"
"Có." Hoàng cảnh quan gật đầu, "Nếu ta nhớ không lầm thì số hiệu của nó là 18."
Hắn nhìn Cao Dương, ánh mắt không giấu nổi vẻ ghen tị: "Lĩnh ngộ được thiên phú mạnh như vậy, chúc mừng cậu."
Thanh Linh nhìn chằm chằm Cao Dương, hai giây sau, nàng thu đao lại.
"Ngươi chỉ bịa chuyện thôi, ta thấy ngươi nhân cơ hội sàm sỡ người ta thì có!" Ngô Đại Hải bước tới, mặt mày tỏ vẻ bất mãn, nhưng cũng không giấu được sự ghen ghét.
Cao Dương vừa thấy Ngô Đại Hải đã thấy ngứa mắt, lúc đánh nhau thì chạy nhanh hơn ai hết, giờ an toàn rồi thì lại là người đầu tiên nhảy ra châm chọc.
Hoàng cảnh quan lấy một chiếc khăn từ xe cảnh sát, ném cho Cao Dương và Thanh Linh: "Lau máu đi."
Rồi hắn quay sang Ngô Đại Hải: "Bây giờ chúng ta đã qua bài kiểm tra chưa?"
"Kiểm tra gì?" Ngô Đại Hải ngơ ngác.
"Đừng giả vờ nữa, chuyện vừa rồi chắc chắn là bài kiểm tra mà ông dành cho chúng tôi." Giọng Hoàng cảnh quan đầy vẻ khó chịu, bài kiểm tra này quá sức nguy hiểm!
"Sao có thể! Tôi điên à mà bày ra bài kiểm tra kiểu đó." Ngô Đại Hải kích động vung tay múa chân: "Tôi thật sự không biết tại sao Trương đại gia đột nhiên lại hóa thú, lại còn biến thành cái thứ quái dị kinh tởm như vậy, chính tôi cũng sợ chết khiếp đây này!"


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất