Dị Thú Mê Thành

Chương 5: Phương Thức Sát Hạch Đặc Biệt

Chương 5: Phương Thức Sát Hạch Đặc Biệt


Chỉ thấy Thanh Linh một tay nắm chuôi kiếm đen, tay kia đặt ngón trỏ thon dài lên thân kiếm rồi nhẹ nhàng vuốt dọc một đường. Thanh kiếm dài gần mét rưỡi lập tức biến mất, cứ như thể bị cô gấp vào một chiều không gian khác.
Cao Dương ngây người.
Đây là ảo thuật? Phép thuật? Hay là dị năng?
Thanh Linh không thèm nhìn Cao Dương: "Đừng hỏi gì cả, về nhà ngay lập tức. Camera giám sát quanh đây đã bị ta xử lý rồi, mọi chuyện xảy ra ở đây không liên quan gì đến ngươi."
"Nhưng..."
"Ngươi không biết gì hết, nói đi." Ánh mắt Thanh Linh sắc như dao.
"Tôi không biết gì hết."
"Nói lại."
"Tôi không biết gì hết."
"Nói lại lần nữa."
"Tôi không biết gì hết."
"Rất tốt." Thanh Linh nhẹ nhàng bật người, nhảy qua bức tường cao hai mét rồi biến mất vào màn đêm.
Giữa đêm khuya, Cao Dương vội vã rời khỏi hiện trường, chạy một mạch về nhà.
Bố mẹ đã ngủ, chỉ còn cô em gái đang ngồi trên sofa lướt điện thoại. Nó vừa thấy bộ dạng bầm dập của Cao Dương ở cửa thì giật mình kinh ngạc.
"Ủa, mặt anh bị gì vậy?"
"À, cái này..." Cao Dương vội về nhà quá nên quên mất mặt mình còn đang bị thương.
"A, em biết rồi!" Em gái hắn chợt bừng tỉnh:
"Anh đang cosplay zombie à!"
"Ừ ừ, đúng rồi!" Cao Dương thuận miệng hùa theo:
"Hóa trang đỉnh không?"
"Chân thật vãi! Y như thật luôn!" Con bé cười gian xảo.
Con bé này, chẳng biết câu nào của nó là thật, câu nào là đùa nữa.
Thôi kệ, chuyện vừa xảy ra quá đột ngột và phi lý, hắn đang hoảng loạn, hơi đâu mà đôi co với nó. Lát nữa bố mẹ mà dậy thấy cảnh này thì còn phiền phức hơn.
Cao Dương lục tung tủ trong phòng khách, tìm ra hộp y tế rồi chạy thẳng vào phòng ngủ.
Hắn đóng sầm cửa lại, cố gắng bình tĩnh một chút, lấy cồn và tăm bông ra sát trùng vết thương trên mặt rồi dán băng cá nhân lên. Sau đó lại sát trùng vết thương trên cánh tay rồi băng bó lại. Cả quá trình đau đến mức hắn phải nghiến răng nghiến lợi, mồ hôi túa ra như tắm.
Xử lý sơ vết thương xong, Cao Dương mệt lả nằm vật ra giường.
Nỗi sợ hãi và cú sốc đã lấn át cả nỗi buồn, Cao Dương chỉ cảm thấy mọi chuyện xảy ra tối nay đều không có thật.
Lý Vi Vi, cô bạn thanh mai trúc mã của hắn, hai người sớm tối bên nhau, cùng ăn cùng ở, tin tưởng nhau không chút giấu giếm, vậy mà đột nhiên lại biến thành một con quái vật ăn thịt người?
Cao Dương thà tin rằng cô đã bị quái vật ăn thịt, sau đó bị nó giả dạng. Giống như trong truyện Cô Bé Quàng Khăn Đỏ, con sói ăn thịt bà ngoại rồi đóng giả làm bà.
Nhưng sự thật có phải như vậy không?
Tại sao Lý Vi Vi lại muốn giết mình, mà vẫn nói năng y hệt Lý Vi Vi? Cứ như thể đó chỉ là một nhân cách khác của cô ấy vậy.
Quá nhiều điều không thể lý giải nổi.
Vết thương vẫn đau âm ỉ, không biết mình có bị lây nhiễm không đây? Chẳng lẽ sáng mai tỉnh dậy, mình cũng sẽ biến thành quái vật ăn thịt người?
Cao Dương lòng dạ rối bời.
Ngôi sao sáu cánh lơ lửng không biết từ lúc nào lại xuất hiện, lặng lẽ trôi nổi ngay trước mắt hắn.
Cao Dương lật người ngồi dậy, đưa tay chạm vào.
[Bíp]
[Đang vào hệ thống]
[Chúc mừng! Ngươi đã sống sót thành công trong 3 giờ]
Chúc mừng cái con khỉ, suýt thì toi mạng rồi còn đâu!
[Ngươi có thể nhận được 3 điểm may mắn]
Tại sao?
[Thiên phú: May Mắn. Số hiệu: 199. Loại rune: Thần Tích.]
[Hiệu quả: Người sở hữu thiên phú cứ sống sót thêm 60 phút sẽ nhận được 1 điểm may mắn]
Thì ra là thế. Mà điểm may mắn dùng để làm gì?
[Bảng thuộc tính có các chỉ số thuộc tính, ngươi có thể dùng điểm may mắn để tăng vĩnh viễn bất kỳ chỉ số nào]
Mở bảng thuộc tính.
[Thể lực: 10 | Bền bỉ: 10]
[Sức mạnh: 10 | Nhanh nhẹn: 10]
[Tinh thần: 10 | Mị lực: 10]
[May mắn: 0]
Cao Dương ngẫm nghĩ một lát. Hắn từng chơi game nên cơ bản hiểu sáu thuộc tính này tương ứng với máu, phòng thủ, tấn công, tốc độ, ma pháp và khả năng khống chế. Còn cái "may mắn" này thì đại diện cho cái gì, chắc là tỉ lệ né đòn hoặc rớt đồ xịn?
Trong tay có mỗi 3 điểm, cộng vào đâu cũng như muối bỏ bể. Ánh mắt Cao Dương dừng lại ở con số không tròn trĩnh chói mắt kia.
[May mắn: 0]
May mắn à? Thiên phú của mình chẳng phải là may mắn sao? Hai cái này khác gì nhau?
[May mắn là thiên phú. May mắn cũng là chỉ số thuộc tính]
Nói như không nói.
Thiên phú may mắn này nghe phèn thế nhỉ? Đổi cái khác được không?
[Không thể]
Mở danh sách thiên phú ra xem thử.
Trong nháy mắt, một bảng thiên phú dày đặc hiện ra trước mắt Cao Dương.
Cao Dương liếc thấy "Số hiệu 199" ở ngay đầu danh sách, chính là "May Mắn" của mình. Điều kỳ lạ là tên và chú thích của các thiên phú từ số hiệu 198 trở về trước đều bị ẩn đi.
Sao không xem được gì hết vậy?
[Hệ thống không thể hiển thị thông tin chưa được khám phá cho ngươi]
Hệ thống lầy lội thật! Chẳng giống như trong mấy truyện online gì cả.
"Cốc, cốc, cốc." Có người gõ cửa sổ.
[Kết thúc truy cập, hệ thống ẩn]
[Bíp]
Cao Dương giật mình ngồi bật dậy, hệ thống tự động ngắt kết nối.
Một bóng đen đã kéo rèm cửa sổ ra, nhẹ nhàng nhảy vào phòng.
Là Thanh Linh. Cô vẫn mặc bộ quần đùi và áo phông tập luyện như thường ngày. Dưới ánh trăng, tứ chi thon dài của cô trắng ngần như ngà.
Cô nhanh nhẹn đá văng đôi giày thể thao, một tay tháo búi tóc, mái tóc đen dài mềm mại lập tức buông xõa, phủ lên bộ ngực đầy đặn.
"Cô..." Cao Dương vừa định lên tiếng.
Thanh Linh đã nhẹ nhàng nhảy lên giường, dùng chân trần giẫm lên ngực Cao Dương, đè cả người hắn xuống giường: "Ta hỏi, ngươi trả lời."
"Được..."


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất