Chương 2
Cô gái tóc xoăn còn chưa kịp trả lời, thì người đàn ông đã trực tiếp túm lấy cô, đẩy cô ra khỏi phòng ăn. Hành động nhanh đến mức tôi còn chưa kịp phản ứng.
Sau một loạt động tác ‘ngoạn mục’ ấy, anh ta lại bình tĩnh ngồi trở lại chỗ cũ.
“Phụ nữ nói gì thì cứ như sảng cả rồi, cô đừng xen vào. Tôi với cô ấy tuy là người yêu nhưng không ảnh hưởng gì đến việc tôi đang xem mắt với cô. Tôi dẫn cô ấy tới đây, chỉ là muốn cho cô biết, tôi là người rất khó tính.”
Bên ngoài, tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.
“A Cường! Anh đừng chia tay với em được không! Em thật sự yêu anh mà!
“A Cường! Chúng ta quay lại đi!”
Cửa bị đập ầm ầm, sau đó vị thiếu gia A Cường kia đứng dậy, hét lớn qua cửa:
“Cút đi! Để tôi xem hôm nay buổi hẹn có thành công hay không rồi hãy nói!”
Cô gái tóc xoăn bên ngoài gào khóc thảm thiết:
“A Cường, trái tim em sẽ mãi chờ đợi anh!”
Tiếng đập cửa dần biến mất, người cũng đi rồi, tâm tôi thì đã ‘chết’ từ lâu.
Vậy nên… hai người họ vừa rồi là diễn kịch à? Có máy quay giấu ở đâu không?
Chuyện ngớ ngẩn kỳ lạ năm nào cũng có, hôm nay tôi đúng là mở mang tầm mắt.
Nếu không có gì bất ngờ, chắc chắn cô gái tóc xoăn kia là do phía bên này mời đến để dọa tôi một trận ra trò.
Đi xem mắt đến mức tôi muốn báo cảnh sát.
Lúc này đây, tôi thực sự muốn bỏ đi luôn, nhưng mẹ tôi rõ tính tôi lắm, đã chuyển thẳng cho tôi 1000 tệ bắt tôi phải cố gắng trò chuyện thêm chút nữa.
Tôi hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên nở nụ cười ‘giả tạo’.
Ai ngờ anh ta nhìn tôi hồi lâu, rồi bỗng đập bàn một cái, rung cả mấy cái đĩa trên bàn.
“Ầy, ảnh trên mạng cô chỉnh sửa quá trời luôn ấy! Nhìn chẳng giống tí nào!”
Tôi bực mình, cười gằn vài tiếng, cố nhịn cảm xúc trong lòng.
“Trên ảnh hình như anh cũng không giống bây giờ lắm nhỉ? Mà này, món ăn tôi đã order xong rồi, anh không cần xem nữa đâu.”
Ai ngờ sắc mặt anh ta bỗng đổi hẳn.
“Món ăn đã đặt rồi? Sao không hỏi ý kiến tôi một tiếng?
“Tôi nghe dì nói rồi, cô là loại con gái độc lập, nhưng đã đi xem mắt với tôi thì ít nhiều cũng nên tôn trọng tôi chứ?
“Tsk, hiện tại tình huống thế này… À, cô hiểu ý tôi mà.”
Tôi thầm chửi một câu: Hiểu cái con khỉ!
Thật sự tức chết đi được.
Tôi không tôn trọng anh? Không tôn trọng thì tôi đang phí thời gian ngồi đây đợi anh tận một tiếng đồng hồ?
Không tôn trọng anh? Không tôn trọng thì tôi vừa nãy chịu đựng xem anh diễn hài cùng bạn gái trước mặt tôi suốt bao lâu?
Không tôn trọng anh? Không tôn trọng thì tôi hy sinh công việc đến đây gặp anh?
Còn "cô hiểu mà”? Tôi hiểu cái gì cơ?
Ảnh của anh còn chỉnh đến mức như sinh viên nam còn tôi thì dám mắng vốn tôi?
Người đàn ông hừ một tiếng, ném thực đơn sang một bên.
“Cô đặt món trước mà cũng không hỏi tôi một tiếng?”
Tôi cố giữ vẻ mặt tươi cười, ánh mắt thì lạnh tanh.
“Vì nhân viên nhắc order nhiều lần quá rồi, nếu không chọn nhanh thì sẽ hủy bàn. Tôi cũng nhắn WeChat hỏi anh rồi đấy, vị tiên sinh này có thể mở ra xem không ạ?”
Anh ta nghi ngờ cầm điện thoại lên kiểm tra, phát hiện ra đúng là tôi đã gửi tin, sắc mặt liền thay đổi, ho nhẹ một tiếng.
“Tôi tự lái xe đến, trên đường không tiện nhìn điện thoại.”
Đ* mẹ nó thằng bầu đuồi này! Tự lái xe mà đi muộn tận một tiếng?!
Nhưng tôi vẫn duy trì biểu cảm, gật đầu, cố gắng đáp lại cho lịch sự.
Tôi tưởng hắn sẽ không nói gì thêm, ngờ đâu hắn lại bắt đầu càu nhàu tiếp.
“Cô chọn cái gì vậy? Tôi thấy chả ổn chút nào. Tinh dầu thơm với nến đâu rồi? Hoa hồng cũng chẳng có? Vị trí chỗ ngồi thì tệ lắm, nhìn thấy cái gì đâu?"
“Con gái đúng là keo kiệt, chọn địa điểm mà cũng chẳng nên hồn."
“Quán này tôi từng đến rồi, trừ phòng VIP trên tầng cao nhất ra thì mấy chỗ còn lại chả đáng tiền.”
Tầng cao nhất?
Một bữa ăn ở tầng cao nhất đắt đến mức phải tốn hơn vạn tệ đấy! Bằng nửa tháng lương của tôi đó! Hắn còn dám mơ tưởng tới tầng cao nhất nữa à?
Nếu hắn muốn ăn ở tầng cao nhất thì tại sao không tự mình đặt luôn đi?
Tôi nắm chặt tay dưới gầm bàn, cố gắng hết sức để không bật dậy bỏ đi ngay lập tức.
“Trương tiên sinh, nếu anh không hài lòng, chúng ta có thể đổi chỗ khác bây giờ không?”
Nghe tôi nói vậy, người đàn ông khịt một tiếng, vẻ mặt như rất miễn cưỡng.
“Lười đổi rồi. Chỉ là bình thường tôi toàn ăn ở tầng thượng thôi, hôm nay ngồi đây nên hơi không quen. Huống chi, chỗ này do cô chọn, tôi là người thẳng thắn, không thích bày vẽ lung tung, luôn tôn trọng ý kiến của các cô gái.”
Ồ hay nhỉ? Đây là đang ám chỉ tôi điều gì đấy hả?
Tôn trọng ý kiến của tôi ư? Thằng chó này tôn trọng ý kiến tôi khi nào hả?
Từ lúc gặp mặt tới giờ, toàn là một mình hắn lải nhải đủ thứ, thế mà cũng gọi là tôn trọng ư?
Giờ mới giả vờ thanh cao nói mấy câu kiểu này, rõ ràng là bóng gió chê bai tôi nghèo, nhỏ mọn đúng không? Còn bảo hắn là đàn ông rộng rãi cơ, vậy thì hắn trả tiền đi, định phòng ăn riêng mà lại bắt người con gái đặt chỗ.
Thực sự mà nói, tôi phát cáu rồi.
Vừa định phản bác lại, hắn đã khoát tay, giả bộ tỏ ra rộng lượng:
“Thôi kệ, không sao đâu. Ăn quen tầng thượng rồi, hôm nay đổi món cũng được.”