Chương 3
Trong lòng tôi liên tục tự nhắc nhở bản thân:
Phải nhịn, phải nhịn.
Nhất định phải nhịn được.
Tôi hít sâu vài cái, gọi nhân viên mang món đã đặt lên.
May mắn là hắn không phàn nàn gì thêm về món Tây.
Nếu hắn dám mở miệng chê một câu, tôi nhất định sẽ cầm dao dí vào thái dương hắn cho xem!
Không khí chợt im lặng, hắn không ăn, tôi cũng không ăn, hai người một uống nước ép, một nghịch điện thoại.
Tôi không chịu nổi bầu không khí ngại ngùng này nữa, định tìm chuyện trò chuyện xã giao, nhưng hình như hắn đoán trước, liền mở miệng trước:
“Tôi nghe mẹ tôi nói cô du học bên nước ngoài về đúng không?”
Tôi gật đầu.
Hắn hỏi tiếp: “Nước nào?”
Tôi đáp:
“Tôi học ở khu vực châu Á thôi, sang J quốc học mấy năm.”
Chỉ thấy biểu cảm của hắn thay đổi, lộ rõ vẻ khinh miệt.
“A? J quốc? Tôi đã tưởng nếu đã đi học thì là ở A quốc hoặc E quốc chứ…”
Tôi nghe giọng hắn, sao thấy khó chịu dữ dội?
Cơn giận như núi lửa đang âm ỉ tích tụ.
Tên đàn ông này đúng là thiếu não, lại còn hỏi tiếp:
“Được rồi, vậy cô mỗi tháng lương bao nhiêu?”
“Khoảng ba vạn, trừ thuế rồi.”
Phải biết rằng thành phố tôi đang sống là một trong những thành phố sôi động nhất của quốc gia C.
Dù vậy, mức lương ba vạn tệ đã là khá tốt rồi. Chưa kể tôi đã mua xe, nhà cũng đã đóng tiền đặt cọc, chỉ cần trả dần hàng tháng.
Ba vạn tệ một tháng, là bao nhiêu người mơ ước đấy!
Nhưng tên đàn ông trước mặt tôi vừa nghe xong đã lộ rõ vẻ không tin, lắc đầu lia lịa.
“Mẹ cô nói cô là phụ nữ độc lập mà? Mỗi tháng mới có ba vạn tệ à?"
“Tôi vừa nghe cô nói, hình như cô chỉ mới có mỗi chiếc xe thôi nhỉ."
“Tôi nói thật nhé, nếu cô lấy tôi, tôi tuy có nhà nhưng vẫn còn nợ ngân hàng."
“Sau này chắc chắn sẽ có con cái, cô nhất định phải nghỉ việc ở nhà chăm sóc trẻ con.”
“Lương hiện tại mới ba vạn thôi, chắc tiền tiết kiệm cũng không nhiều lắm. Về sau làm sao mà gánh vác nổi?”
“Nói trước nhé, nếu chúng ta kết hôn thì tài sản vẫn phải giữ riêng nha.”
Tôi suýt nữa tức đến phun máu.
“Chúng ta hôm nay mới gặp mặt lần đầu mà anh đã nghĩ xa tận chân trời rồi à đại ca?"
“Còn cái gì mà tôi sau khi kết hôn sẽ nghỉ việc để chăm con là thế nào?"
“Tại sao tôi lại phải ở nhà chăm con sau khi lấy chồng?"
“Lương một tháng ba vạn tệ với tôi là đã ổn lắm rồi đấy nhé?”
Gã đàn ông trợn trắng mắt một cái.
“Tôi nói chơi chút thôi mà cô đã nóng rồi à? Cô năm nay tuổi thì lớn mà khí chất thì chẳng có tí độ lượng nào hả?”
Tôi hít một hơi thật sâu, cảm thấy giây tiếp theo mình sẽ bị tức chết mất, đặt dao dĩa xuống, hỏi thẳng:
“Vậy anh một tháng lương bao nhiêu?”
Tên đó cười hềnh hệch, mặt dày đáp:
“Tôi à? Năm nghìn.”
Đ* mẹ nó! Chỉ năm nghìn tệ mỗi tháng, lương của tôi gấp sáu lần anh, vậy mà còn đứng đây càu nhàu om sòm?
Nhưng hắn hoàn toàn không thấy vấn đề gì, thản nhiên nhún vai:
“Dù lương tôi năm nghìn nhưng tôi có nhà có xe rồi, hơn nữa tôi còn trẻ nữa."
“Cô gái lúc nãy, cô nhìn thấy rồi đúng không?"
“Cũng vì những ưu điểm này mà cô ấy mới ở bên tôi đó.”
Hắn còn dám nhắc tới cái cô tóc xoăn kia nữa!
Liệu hắn có hiểu sai cái gì về chuyện “trẻ tuổi” không vậy!
Sự thật chứng minh đúng là như vậy.
Người đàn ông lại tiếp tục lải nhải:
“Tôi mới 27 thôi, còn cô đã 29 rồi, phụ nữ ngoài 28 là coi như hết đát rồi nhé."
“Nếu có bầu thì là sản phụ cao tuổi luôn. Với điều kiện của tôi, coi như là cô đang trèo cao đó ha.”
Hắn vừa nói vừa đầy tự tin.
Tôi không biết bữa ăn này hắn có nuốt trôi được không, chứ riêng tôi thì đã nghẹn ngào chẳng nuốt nổi gì rồi.
Dưới gầm bàn, tôi lặng lẽ rút điện thoại ra nhắn cho mẹ tôi.
Mẹ tôi vừa nghe tôi định bỏ đi liền lập tức la hét ầm ĩ bảo không được.
Bảo tôi kiên trì thêm chút nữa, đừng vội vã.
Tôi cười khẩy hai tiếng, trực tiếp lờ đi, mở WeChat lên trò chuyện với cô bạn thân.