Nét mặt Ân Lê Đình thay đổi
trong nháy mắt, hô hấp bất ổn, run run nhìn Du Liên Châu gọi khẽ: “Nhị
ca…” Lại không biết muốn nói gì.
Du Liên Châu nhìn chàng nửa
ngày, lên tiếng: “Từ đây đến Vũ Xương, thúc ngựa chỉ hai canh giờ. Bất
luận thế nào, cứ đi trước đi.” Ẩn ý trong đó không cần phải nói.
Không biết là vì tâm trạng kích động hay là vì sợ hãi điều gì, cánh tay tập
kiếm hơn hai mươi năm của Ân Lê Đình xưa nay vững chắc giờ lại không kềm chế được mà run rẩy, suýt nữa thì làm đổ chén lần nữa. Bỗng cảm thấy có người giật vạt áo mình, chàng cúi đầu thì thấy Mai Hàn Hề khẽ giật áo