Trần Hùng rơi xuống nước, Từ Vân không có chút do dự nào mà vọt nhanh về phía Trần Hùng bên kia.
Đúng lúc này, Trần Hùng cũng đưa bàn tay ra bổ tới phía trước một cái, một đạo sóng nước nhô lên cao, tựa như một bức tường nước chắn trước mặt Trần Hùng.
Từ Vân hừ lạnh một tiếng, nắm tay của ông ta trực tiếp đập xuyên đạo sóng nước kia, đánh về phía Trần Hùng ở bên này.
Trần Hùng né qua, hai người thuận thế mà bắt đầu đại chiến ở trong nước.
Toàn bộ đám người vây xem ở bên kia đều chạy tới bờ biển, khẩn trương mà lại kích thích.
Mặt dù ở trong nước, tốc độ của hai bên có chậm đi một chút, nhưng vẫn tương đối nhanh, mặt hồ ở khắp bốn phía bị hai người bọn họ làm dâng lên từng hồi từng hồi sóng lớn, bọt nước văng khắp nơi, dường như là được ghép thêm hiệu ứng vậy.
Trong chớp mắt, hai người lại quyết đấu hơn mười chiêu, chẳng phân biệt được cao thấp.
Lúc này, bên trong đám người ở bên phía bờ biển bên này, một người đàn ông với dáng người khôi ngô, tướng mạo thoạt nhìn thì trung hậu thành thật nói: "Đây là Trần Hùng đã đem ép nhà họ Tô đến nông nỗi như vậy sao? Mình cứ luôn cảm thấy dựa vào chút thực lực bây giờ ấy của cậu ta, không có khả năng ép một gia tộc quyền thế hàng đầu đến nông nỗi như vậy chứ.
"
Người đàn ông này chính là Mông Diệc, một trong tam đại vương bài của tập đoàn Ngọc Tề.
Mà ở bên cạnh anh ta, còn có một người đàn ông tầm hơn bốn mươi tuổi, mặc một thân áo trắng, dáng người có chút gầy, thoạt nhìn có hơi giống một tên đạo sĩ.
Người này tên là Tả Khâu, cũng là một trong tam đại vương bài của tập đoàn Ngọc Tề, truyền miệng rằng lúc người này còn trẻ thì chính là một tên đạo sĩ.
"Mông Diệc, cậu vẫn còn rất trẻ tuổi, cái tên Trần Hùng kia, ngay từ lúc đầu, cậu ta vẫn đang giữ thực lực lại.
"
"Cái gì?"
Mông Diệc khẽ cau mày: "Cái đó… đại chiến với Từ Vân, mà anh ta cũng dám giữ thực lực lại.
Anh Tả Khâu, không phải là anh nhìn lầm rồi đó chứ?"
"Không có khả năng nhầm đâu.
"
Tả Khâu hít sâu một hơi, anh ta nói: "Anh ta đây là đang cố ý mê hoặc chúng ta, thằng nhóc đó, rất khó đối phó.
"
"Nếu như tôi đoán đúng, Từ Vân sắp bị đánh bại rồi.
"
"Đây! sao có thể chứ?"
Mông Diệc vẫn cảm thấy rất không thể tin tưởng được, dù sao thì bây giờ bất kể là nhìn từ hướng nào, thì Từ Vân đều chiếm cứ thế thượng phong tuyệt đối cả.
Tả Khâu vỗ một cái lên trên vai của Mông Diệc, anh ta nói: "Cũng được kha khá rồi đó, không cần phải xem tiếp nữa đâu, chúng ta đi thôi.
"
"Trận chiến này còn chưa có kết thúc mà đã đi rồi sao?" Mông Diệc khó hiểu.
Tả Khâu nói: "Sắp kết thúc rồi.
"
Nói xong, Tả Khâu dẫn đầu đi về phía chiếc thuyền ca nô ở cách đó không xa kia, Mông Diệc cũng đi theo phía sau.
Ngay trong nháy mắt khi bọn họ bước lên trên ca nô kia, bên kia truyền đến một tiếng “Rầm”, nắm tay của Trần Hùng đập lên phía trên ngực của Từ Vân không lệch đi chút nào, làm cả người ông ta đều bị đánh bay ra ngoài.
Hiện trường đều xôn xao một mảnh.
Đây là tình huống gì vậy chứ?
Không phải Từ Vân vẫn luôn áp chế chặt chẽ Trần Hùng hay sao, vì sao trong giây lát này, ông ta đã để lộ ra sơ hở lớn như vậy cho Trần Hùng? Thế cho nên Trần Hùng mới trực tiếp dùng một quyền đánh bay ông ta.
Loại tình huống này hơi giống với tình huống mà vừa rồi Từ Vân đánh bay Trần Hùng bằng một quyền vậy, nhưng vừa rồi Trần Hùng bị Từ Vân đánh bay, thoạt nhìn Trần Hùng cũng không có bị thương tổn gì hết cả.
Lúc này người mắt tinh đều phát hiện, lúc Từ Vân bay ra ngoài, khóe môi còn có một vệt máu tươi.
Ầm.
Từ Vân rơi vào trong nước, bọt nước bắn tung tóe khắp nơi, cả người ông ta đều bị bao phủ ở bên trong hồ nước, mãi cho đến ba giây đồng hồ sau ông ta mới đứng lên một lần nữa.
"Cậu! thế mà cậu.
"
Từ Vân chỉ cảm thấy trước ngực truyền đến một trận đau nhức, lực đạo của một quyền này lớn đến mức vượt qua cả tưởng tượng của ông ta, thế cho nên lúc Từ Vân lại nhìn về phía Trần Hùng, thật giống như là đang nhìn kỹ một người xa lạ thêm một lần nữa vậy.
Trần Hùng đã đi tới trước mặt ông ta, khóe miệng của anh vẽ nên một độ cung ánh lên một tia tà ác.
"Trò chơi đã kết thúc rồi, đại sư Từ Vân.
"
Vừa dứt lời, Trần Hùng lại đánh một quyền ra.
.