“Nhưng mà cô Ngân, đó là tập đoàn Ngọc Tề được gọi là Đông Tề Thiên, bây giờ Thương hội phía Nam mới thành lập, Ngọc Thanh cũng mới đứng vững ở Tô Hàng, không thể làm theo cảm tính được.”
Trần Hùng ở bên cạnh cuối cùng cũng lên tiếng rồi: “Ông Lâm, chuyện này nếu như vợ tôi đã lên tiếng rồi, thế thì nhất định có thể thay ông đòi lại công bằng, những chuyện khác ông không cần nói nhiều, để tôi làm.”
“Trần Hùng nói, cậu...!”
Phó Văn biết rõ những việc mà Trần Hùng làm ra trong thời gian ở Tô Hàng này, mặc dù chuyện liên quan đến nhà họ Tô, bên ngoài vẫn không biết nhiều, nhưng chỉ dựa vào Trần Hùng có thể dọn đến nhà họ Tống, Từ Vân thất bại lớn trên Hổ Quyển, điểm này cũng đủ chứng minh sự tài giỏi của Trần Hùng.
Nhưng cho dù có như vậy, trong mắt của những quan to hiển vinh ở Tô Hàng, Trần Hùng vẫn không có cách nào chống chọi với tập đoàn Ngọc Tề.
Dẫu sao thì danh tiếng của tập đoàn Ngọc Tề mấy năm nay quá hiển hách rồi, thậm chí đã đạt đến trình độ ăn sâu bén rễ.
Ở Tô Hàng này, tập đoàn Ngọc Tề đúng thật là ông trời!
Thế nhưng cũng không biết lý do gì, sau khi những lời này được thốt ra từ miệng Trần Hùng thì không hiểu sao Phó Văn Lâm lại có một niềm tin mãnh liệt đối với Trần Hùng.
“Ông Lâm, tôi có thể đảm bảo thay ông đòi công bằng trong chuyện này, nhưng mà có một điều kiện.”
“Cậu Hùng cứ nói.” Phó Văn Lâm vội vàng nói.
Trần Hùng nói: “Điều kiện chính là, ông phải làm theo sự sắp xếp của tôi một cách vô điều kiện, tôi bảo ông làm như thế nào thì ông làm như thế đấy, tôi cần ông phối hợp một trăm phần trăm với tôi.”
“Được!”
Phó Văn Lâm gần như không có bất cứ do dự nào mà đồng ý rồi.
Bây giờ ông đã bị Tôn Ngọc Vinh ép đến bước đường cùng rồi, cho nên không còn bất cứ sự lựa chọn nào.
Chỉ cần có thể bảo vệ được Quỹ Sao Quang, thì đừng nói là phối hợp với Trần Hùng, mà cho dù cắt đứt đi cái mạng già này của ông, ông cũng bằng lòng.
“Vậy được, ngày mai ông đợi tin tức của tôi, cụ thể phải làm như thế nào, tôi sẽ báo cho ông.”
“Ừm.”
Rời khỏi Quỹ Sao Quang, Trần Hùng với Lâm Ngọc Ngân lái xe đi thẳng về nhà, thật ra hôm nay bọn họ chuẩn bị chuyển nhà, nhưng mà vì chuyện này của Quỹ Sao Quang cho nên đã trì hoãn rồi.
Lên xe, Lâm Ngọc Ngân định nói gì nhưng rồi lại thôi.
Trần Hùng cười nói: “Bà xã, có gì muốn hỏi thì em cứ nói đi, không cần phải ngại ngùng vậy đâu.”
Lâm Ngọc Ngân đáp lại: “Chính là em muốn biết, rốt cuộc anh muốn giải quyết chuyện này như thế nào, thật ra bây giờ trong đầu em cũng không có cách nào.”
Trần Hùng trả lời: “Yên tâm đi, nhất định anh có thể xử lý gọn gàng chuyện này được, hơn nữa cái loại u ác tính giống như tổ chức của tập đoàn Ngọc Tề này đúng là một tai họa, cho nên lần này anh không những phải giải quyết chuyện của Quỹ Sao Quang, mà anh còn muốn loại bỏ luôn khối u ác tính này.”
“Anh muốn làm như thế nào?” Lâm Ngọc Ngân nhìn Trần Hùng với vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Trần Hùng cười nói: “Đến lúc đó em sẽ biết.
Đúng rồi bà xã, anh cảm thấy từ thiện lần này vẫn là cần phải làm, cho dù xuất phát từ sự phát triển của công ty hay là xuất phát từ bản thân, đều cần phải làm chuyện này, hay là đợi chuyện này qua rồi thì Ngọc Thanh chúng cũng thành lập một quỹ từ thiện đi.”
“Được đó.” Lâm Ngọc Ngân gần như không có bất cứ do dự nào mà gật đầu đồng ý rồi: “Thật ra, em cũng có suy nghĩ này từ lâu rồi, chỉ là Ngọc Thanh vẫn luôn phát triển quá nhanh, không có thời gian rỗi để dừng lại làm chuyện này, nhưng từ sau khi tiếp xúc với ông Lâm thì em thật sự bị việc làm từ thiện của ông ấy lay động rồi.
Em tin trên đời này có nhân quả, giúp đỡ người khác cũng chính là giúp chính mình.”
“Ừm.” Trần Hùng gật đầu thật mạnh: “Vậy đến lúc đó chúng ta làm nhé.”
Trên thực tế chỉ dựa vào cái chuyện làm từ thiện này mà nói, thì Trần Hùng thật sự không có lương nhiện nhiều đến vậy, anh chỉ là có tâm lý của người bình thường, có năng lực đó thì đi giúp nhiều người hơn cũng là điều tốt thôi.”
Ngoài việc đó ra thì Trần Hùng cũng giống với Lâm Ngọc Ngân, anh cũng tin có nhân quả..