Viên Trọng Chi uống hết trà trong cốc: “Nên là Trần Hùng à, trận này chúng ta không thể thua được, vì người nhà của chúng ta.”
“Vâng.” Trần Hùng gật đầu dứt khoát: “Nhất định không thua, Trần Hùng này chưa từng thua.”
“Đến lúc đó, giết Thái Tuế, coi như bàn cờ lớn ở phía nam đã được xác định, nhưng sau đó còn cần bỏ ra rất nhiều thời gian để sửa sang lại cả phía nam.
Chú Viên à, đó mới là chuyện chú cần làm, cảm giác đứng ngắm phong cảnh ở đỉnh phía nam tốt lắm nhỉ.”
Viên Trọng Chi cười nói: “Nói thật nhé, chú không muốn làm vua phương nam gì cả.”
“Chuyện này khó.”
Trần Hùng lắc đầu nói: “Chức vị này phải để chú làm, chú biết không, không phải lúc nào cháu cũng ở mãi tại phương nam, hơn nữa sau khi đánh xong, cháu còn thiếu Thanh Cảnh Môn một cái ơn.
Rất có thể bọn họ sẽ lợi dụng điều này, bảo cháu đến Nhật.”
“Đến Nhật làm gì?” Viên Trọng Chi khó hiểu.
“Cháu cũng chả biết, nhưng cháu có cảm giác là lúc chúng ta bày bàn cờ phương nam này, Thanh Cảnh Môn cũng đang bày toàn cục, những người như chúng ta chỉ là quân cờ của bọn họ thôi.”
Viên Trọng Chi hít sâu một hơi, nói: “Bất kể là Thanh Cảnh Môn muốn làm gì, bây giờ chúng ta nói những thứ này còn sớm quá, Trần Hùng, nếu trận quyết chiến một tháng sau trên đảo vô danh là trận đánh lớn, đối thủ mà chúng ta cần phải đánh không chỉ có Thái Tuế.”
Trần Hùng nói: “Đúng, ngoại trừ Thái Tuế ra còn có nhà họ Kim nên áp lực của chúng ta rất lớn, với chút sức mọn bây giờ của chúng ta, không thể đấu thắng bọn họ được.”
Viên Trọng Chi đứng lên nói: “Cháu chuẩn bị chút đi, tháng sau chúng ta phải không ngừng tìm lực lượng để chiến đấu.”
“Ha ha, chú nói xem cháu kéo người của Thiên Vương Điện qua được không?” Trần Hùng hỏi.
Viên Trọng Chi nheo mắt cười đáp: “Cháu thấy được không?”
“Dĩ nhiên là không rồi.” Trần Hùng tự giễu nói: “Nếu bàn cờ này đã được xác định thì không thể thêm một quân cờ nào nữa, nếu không thì Thanh Cảnh Môn sẽ không chịu.”
“Đi thôi.” Viên Trọng Chi vỗ vai Trần Hùng: “Thời gian chúng ta ở lại không nhiều, xuất phát đến phủ Trạng Nguyên Tây Thục.”
Buổi chiều cùng ngày, Trần Hùng và Viên Trọng Chi đi xe đến Tây Thục, khi bọn họ vào phủ Trạng Nguyên đã là chạng vạng.
Biết Viên Trọng Chi đến, Ngô Bán Cung đã sai người chuẩn bị cơm tối từ trước.
Ngô Bán Cung và Viên Trọng Chi là bạn lâu năm, còn là kiểu quan hệ cực kỳ tốt cho nên từ hai mươi năm trước, bọn họ đã định ra hôn ước cho đời sau.
Bên bàn cơm có một nồi canh cá chín, đây là món ăn yêu thích hằng ngày của Ngô Bán Cung, hơn nữa cá được nấu trong nồi còn là cá ông ta tự câu từ ao nhân tạo.
“Trọng Chi, đã lâu rồi chúng ta không gặp mặt, nhân dịp hôm nay, hai chúng ta phải uống một cốc cho thỏa!”
Đoàn tụ sau nhiều năm, dĩ nhiên là Ngô Bán Cung rất vui, tinh thần phấn chấn.
Viên Trọng Chi cười đáp: “Còn phải nói sao, đêm nay chúng ta không say không về.”
Sau đó Ngô Bán Cung nhìn về phía Trần Hùng, cười nói: “Cậu Hùng không hổ là phượng trong loài người, nếu thằng cháu trai vô dụng của tôi có một phần mười triển vọng như cậu, tôi chết cũng không hối tiếc.”
Trần Hùng cười nói: “Ông Ngô quá khen, cháu trai Ngô Trung Kiên của ông cũng là anh hùng xuất thiếu niên, không phải người tầm thường.”
“Ha ha ha, nó lòe thiên hạ thôi!”
Lúc này vừa hay Ngô Trung Kiên đi vào, hơi mất hứng mà nói: “Ông nội, có người ông nào nói cháu mình như vậy không? Cháu là Trạng Nguyên tương lai đấy!”
“Im đi.”.