Sau đó ông đứng bên ngoài cửa sổ một lúc lâu rồi mới đi tới ngọn núi nhỏ sau thôn Thanh Hà kia.
Ở nơi đó ông thấy được một cái nấm mồ nhỏ rất đơn sơ, đó là nơi chôn cất người vợ thanh mai của ông.
Ông đã từng vì vinh hoa phú quý từ bỏ vợ con của mình, bây giờ khi lần nữa trở về, đối phương đã trở về với cát bụi.
Cũng chẳng bao lâu nữa, Phó Văn Lâm cũng sẽ đi theo người phụ nữ ấy, by vọng xuống dưới đó, bà chịu tha thứ cho ông.
Cuối cùng, Phó Văn Lâm lấy một nắm đất vàng ở đó đặt lên nơi trái tim của mình rồi rời đi thôn Thanh Hà.
Trên đường trở về, ba người Trần Hùng đều không nói gì cả, có lẽ chuyện lần nỳ khiến bọn họ cảm thấy có chút ngột ngạt.
Hoặc cũng có thể bọn họ không muốn nói chuyện, bởi Phó Văn Lâm đã quá mệt mỏi, ông cần nghỉ ngơi.
Truyện Bách Hợp
Khi bọn họ lái xe tới Tô Hàng, trời cũng đã tối.
Trần Hùng không đưa Phó Văn Lâm về bệnh viện mà lái xe đưa thẳng ông về nhà.
Thực tế trên đường về, phong bế châm đã hết tác dụng, Phó Văn Lâm bắt đầu cảm thấy đau đớn.
Khi Trần Hùng đưa ông ấy về tới nhà, ông ấy đã đi rồi.
Lúc ông chết vô cùng đau đớn, thống khổ hơn rất nhiều lần so với bình thường.
Cũng mãi cho đến lúc chết Phó Văn Lâm vẫn giữ chặt nắm đất kia.
Đám tang của Phó Văn Lâm đều do một tay Lý Dung xử lý, có lẽ cô hiểu suy nghĩ của Phó Văn Lâm nên lúc cô sửa sang lại cho ông, không bỏ nắm đất ông vẫn luôn giữ chặt trong tay ra.
Phó Văn Lâm biết sau khi ông chết cũng không thể trở về thôn Thanh Hà nên ông chỉ có thể thông qua cách này để có thể chôn cùng một chỗ với Dương Phương.
Trần Hùng và Viễn Trọng Chi đều có mặt trong đám tang của Phó Văn Lâm.
Trong ngày hôm đó, gần như toàn bộ người có tiếng tăm ở Tô Hàng đều tới bái biệt Phó Văn Lâm.
Không chỉ Tô Hàng, thậm chí một số người có tiếng tăm ở các vùng phía Nam khác cũng tới cúng bái Phó Văn Lâm.
Dù sao buổi tang lễ này được tổ chức rất lớn, không ít toà báo ở Tô Hàng đều đưa tin, coi như thể hiện sự tiếc thương cho sự ra đi của Phó Văn Lâm.
Đối với Phó Văn Lâm, sau khi chết rồi còn bị đưa tin rầm rộ như vậy, không biết là tốt hay xấu.
“Thái Tuế điện Thái Tuế, xin vào cúng bái!”
Khi đám tang tổ chức được một nửa, một đám người bỗng nhiên xuất hiện khiến mọi người cảm thấy áp lực vô cùng.
Đám người này đều là người điện Thái Tuế, sự xuất hiện của ông ta khiến bầu không khí hiện trường trở lên vô cùng căng thẳng.
Dù sao khí chất của bọn họ cũng khiến người khác phải kiêng rè.
Thái Tuế lại dẫn theo người điện Thái Tuế tới đây.
Lúc đầu, Trần Hùng cũng phải nhíu mày.
Trước kia, Phó Văn Lâm có mâu thuẫn không nhỏ với tập đoàn Ngọc Tề, quỹ từ thiện của tập đoàn Ngọc Tề bị Phó Văn Lâm phá hỏng.
Ngay từ đầu rất nhiều người bao gồm cả Trần Hùng đề cho rằng đám người Thái Tuế tới đây để gây chuyện.
Nhưng trên thực tế lại không phải như thế, bọn họ cũng không phải tới đến quấy rối, mà là thật sự muốn tới cúng bái Phó Văn Lâm.
Đối với Mạnh Thường Quân giống như Phó Văn Lâm, cho dù người làm nhiều việc ác như Thái Tuế cũng phải khâm phục.
Sau khi thắp hương xong, Thái Tuế đi thẳng tới chỗ Trần Hùng.
“Mặc dù Phó Văn Lâm trước kia làm không ít chuyện khốn nạn, nhưng những việc thiện ông ta làm mấy năm nay quả thực khiến người ta bội phục, tôi hôm nay đến đây chỉ để viếng tang chứ không có ý gì khác cả.”
“Hoan nghênh.” Trần Hùng chủ động đưa tay ra.
Thái Tuế mỉm cười, rồi đưa tay bắt tay với Trần Hùng một chút: “Sắp tới quyết chiến rồi, đến lúc đó cậu không chết thì là tôi, mong cậu không khiến tôi thất vọng.”
Trần Hùng cũng cười: “Đến lúc đó, tôi nhất định sẽ đánh bại ông.”