“Ông xã! Trần Hùng! ”
Lâm Ngọc Ngân không ngừng kêu tên Trần Hùng, tim cô vẫn còn đập mãnh liệt không cách nào bình tĩnh lại.
Lòng Lâm Ngọc Ngân cảm thấy rất khó chịu, cô lục lọi khắp nơi tìm di động, muốn gọi cho Trần Hùng một cuộc điện thoại, hỏi thăm anh hiện giờ thế nào.
Nhưng mà, tay cô mới vừa chạm đến, di động lại đột nhiên sáng lên.
Lâm Ngọc Ngân hoảng sợ, cô nhấn nút nghe điện thoại, tiếng Trần Hùng vang lên ở đầu dây bên kia, vừa nghe được giọng nói của anh, Lâm Ngọc Ngân không nhịn được khóc nấc lên.
“Bà xã, anh không hề nuốt lời, đợi mấy ngày nữa, anh sẽ về với em.
”
Hu hu hu!
Lâm Ngọc Ngân nức nở khóc lớn một tiếng, giống như một đứa trẻ con.
Sau khi mây đen tan đi, mặt trăng trên bầu trời bỗng chốc trở nên ma mị, ánh trăng dịu dàng soi bóng xuống mặt hồ gợn sóng.
Từ một hướng khác trên đảo Vô Danh, một chiếc ca nô dùng tốc độ nhanh nhất, xuất phát rời khỏi đảo.
Trên thuyền, Kim Thành xoay người nhìn đảo Vô Danh, mặt ông ta tràn ngập buồn phiền.
Ông ta không ngờ rằng trận chiến này sẽ thua, càng không nghĩ tới Thái Tuế sẽ bại dưới tay Trần Hùng.
“Thua rồi, toàn bộ tinh nhuệ của nhà họ Kim đều bị đánh chết hết, ngay cả Thái Tuế cũng đã chết.
”
Kim Lộc bên cạnh hít sâu một hơi, trước kia trong lòng ông ta còn ôm một tia hy vọng, cho rằng Thái Tuế có thể xử lý được Trần Hùng.
Nhưng mà lúc này, ông ta đã nhận được tin tức chính xác, Thái Tuế đã chết, trận chiến này đám người Trần Hùng thắng, người của Thanh Cảnh Môn bên kia cũng đã bắt đầu thu dọn chiến trường.
“Nhưng mà chúng ta vẫn chưa tiêu tùng.
”
Kim Thành hít sâu một hơi, nói: “Về đến tỉnh Quý Nam, chúng ta vẫn còn nhà họ Kim, dựa vào thực lực và lý lịch hiện giờ của nhà họ Kim chúng ta thì có thể mời chào vô số cao thủ.
Cho nên, chúng ta vẫn còn cơ hội ngóc đầu trở lại.
”
Vừa nói, Kim Thành vừa nhìn về phía Kim Thần Vũ ở đầu thuyền: “Thần Vũ, tuy rằng Thái Tuế đã chết, nhưng tôi tin anh nhất định giỏi hơn Thái Tuế nhiều.
”
“Sau này, nhà họ Kim chúng ta sẽ dùng hết tài nguyên đang có bồi dưỡng cho anh, tôi tin rằng, một thời gian nữa, nhà họ Kim chắc chắn sẽ đưa anh trở thành vị thần chân chính của miền Nam.
”
Kim Thần Vũ ngồi ở đầu thuyền, không ngừng vuốt ve cái chùy vàng trong tay, sau đó, hắn ta chậm rãi đứng lên.
“Nhà họ Kim tiêu tùng rồi.
”
“Anh nói cái gì?” Kim Thành bỗng chốc sững sờ, vẻ mặt không thể tưởng tượng nhìn Kim Thần Vũ.
Ông ta không ngờ Kim Thần Vũ lại dám nói ra những lời như thế này.
“Thần Vũ, anh nói vậy là có ý gì, sao anh dám nói nhà họ Kim chúng ta tiêu tùng?”
Kim Thần Vũ xoay người nhìn Kim Thành, trong mắt lướt qua một tia nhìn quái đản, ánh mắt này làm sống lưng Kim Thành đột nhiên lạnh toát.
“Thần Vũ, anh?”
“Ha ha ha ha.
”
Trận cười dữ tợn của Kim Thần Vũ đột nhiên vang lên trên khắp mặt hồ, giờ khắc này hắn ta dường như hoàn toàn biến thành một người khác.
Kim Thành ý thức được tình huống không ổn, theo bản năng lui về phía sau một bước.
Kim Lộc tiến lên đẩy Kim Thành ra phía sau bảo vệ.
“Kim Thần Vũ, anh muốn làm gì?”
“Tôi không phải họ Kim, năm đó nhà họ Kim các anh giết hại cha ruột của tôi, khiến mẹ tôi uất ức mà chết, món nợ này chúng ta cũng nên tính toán với nhau rồi đúng không?”
Trên mặt Kim Thành hiện ra một tia hoảng loạn: “Thần Vũ, anh muốn làm gì, anh điên rồi phải không?”
“Tôi không hề điên, ngược lại còn đang rất tỉnh táo đây.
”.