Câu nói này của Cao Siêu có ý nghĩa rất sâu sắc và dễ nhận thấy Diệp Phi cũng hiểu ra được hàm ý trong lời nói của anh ta.
Lúc này, trên mặt Diệp Phi lộ ra vẻ bất lực cực độ.
Anh ta vốn là một người chính trực hơn nữa cũng rất mong muốn dùng năng lực thật sự của bản thân để cống hiến cho giang hồ phương Bắc.
Nhưng điều bất lực là quyền lực mà anh ta đang có trong tay căn bản không đủ, hơn nữa Thanh Cảnh Môn ở phía bắc bây giờ sớm đã hỗn loạn,vậy nên cho dù Diệp Phi có tham vọng nhưng anh cũng hoàn toàn không có khả năng thay đổi bất cứ thứ gì.
“Đại đội trưởng, vừa rồi cái tên đầu trọc kia nói thầm cái gì với anh vậy?” Diệp Phi hỏi.
Cao Siêu nheo mắt lại, ghé sát miệng vào tai Diệp Phi, thì thào: “Hắn ta nói, hắn ta là người của ông Tứ.
”
“Tiêu Tứ.
”
Đồng tử của Diệp Phi đột nhiên thu nhỏ lại, ngay trong khoảnh khắc này, anh đã hiểu ra tất cả, chẳng trách mà Cao Siêu lại có thái độ như vậy, hóa ra tên đó là người của ông Tiêu Tứ.
Cao Siêu vỗ vai Diệp Phi và nói: “Việc này nên giải quyết theo quy tắc cũ, phía trên chúng ta có nhiều người chủ quản như thế lại còn đều là bạn của ông Tứ, cậu nghĩ có cần thiết phải tiếp tục báo cáo không?”
“Nhưng mà đại đội trưởng, Nhện đỏ…”
“Nhện đỏ làm sao? Cả thế giới này có nhiều kẻ buôn bán ma túy như thế, cảnh sát có bắt được hết không, hơn nữa đây lại không phải là ma túy, làm người thì cần phải khôn khéo, Diệp Phi, cậu còn phải học hỏi nhiều.
”
Vừa nói, Cao Siêu châm cho mình một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu rồi nói,”Lần này coi như tên đó đen đủi, đụng ngay phải người của ông Tứ, lát nữa sẽ đi xử lý hắn ta, kết thúc vụ án.
”
“Diệp Phi, tôi nghe nói gần đây cậu có bạn gái mới đúng không? Cũng đến lúc cậu cần tính đến chuyện kết hôn rồi, cậu có cần sính lễ không, còn nhà thì sao? Sự việc lần này cậu phải làm cho tốt, chỉ cần ông Tứ vui thì cái gì cũng có.
”
Nói xong Cao Siêu quay người đi về phía phòng giam: “Mọi thứ đều có tính hai mặt, gặp được chuyện như này là cơ hội mà ông trời trao cho tôi và cậu nhưng có nắm bắt được nó hay không thì còn phải xem bản thân cậu.
”
Tâm trí của Diệp Phi lúc này rất rối bời, những giấc mơ của anh luôn luôn bị hiện thực đánh bại.
Lúc này, trong đầu Diệp Phi là một mớ hỗn độn,anh hoàn toàn không biết rốt cuộc tiếp theo nên làm gì.
Anh như một cái xác không hồn đi theo Cao Siêu về phía phòng giam.
“Mở cửa.
”
Ở cửa phòng giam, Cao Siêu ra lệnh cho hai thành viên của Thanh Cảnh Môn
“Vâng.
”
Cánh cửa sắt nặng nề được kéo ra, bên trong thắp sáng một ngọn đèn sợi đốt mờ ảo.
Trong hai phòng giam, Trần Hùng và tên đầu trọc đứng đó trong đó, nhìn thấy đám người Cao Siêu đi vào, tên đầu trọc liền phấn khích kêu lên: “Đại ca, tôi là người vô tội mà, các anh đã điều tra rõ ràng chưa?”
Trần Hùng lặng lẽ quan sát mọi thứ trước mặt, hôm nay anh muốn xem xem, đám người của Thanh Cảnh Môn rốt cuộc sẽ giải quyết việc này như thế nào: “Thả cậu ta ra.
”
Cao Siêu hướng về phía đó vẫy vẫy tay.
ngôn tình hoàn
Hai thành viên của Thanh Cảnh Môn ngay lập tức mở cửa phòng gian của tên trọc đầu ra rồi lôi hắn ta ra ngoài.
“Đại ca, các anh đã điều tra rõ ràng chưa?” Tên đầu trọc cười tít mắt nhìn Cao Siêu, thật ra động tác này của Cao Siêu đã nói rõ tất cả.
“Ừ, đã điều tra rõ rồi.
”
Cao Siêu gật đầu: “Trong sự việc này cậu là người bị hại, chuyện này không liên quan gì đến cậu cả.
”
“Đúng vậy, chính là như vậy đó đại ca.
” Đầu trọc liền vội vàng gật đầu: “Tôi chỉ là người qua đường thôi, tôi nhìn thấy tên kia với người phụ nữ đó đánh nhau trong hẻm, sau đó người phụ nữ đó liền bị anh ta đánh chết rồi, à không đúng, người phụ nữ đó rốt cuộc tại sao lại chết thì tôi cũng không biết, dù sao cũng chẳng liên quan gì đến tôi.
”.