“Môn chủ, rốt cuộc thế này là sao, bên trên ra lệnh, nói là muốn hủy bỏ tước vị Môn chủ Thanh Cảnh Môn phương Bắc của ngài, đùa cái gì vậy?”
“Đúng đấy Môn chủ, tại sao lại như vậy, sao bọn họ phải làm như vậy?”
“Có phải mệnh lệnh đó truyền sai rồi không, ngài làm tốt như thế, bọn họ dựa vào đây mà tước bỏ vị trí Môn chủ của ngài?”
Mọi người mồm năm miệng mười, trên mặt là vẻ vô cùng tức giận, rất rõ ràng những người có mặt ở đây không có bất cứ ai có thể tiếp nhận chuyện Trần Hùng bị cách chức Môn chủ Thanh Cảnh Môn.
Trần Hùng không đáp lại câu nào, chỉ đi thẳng về phía phòng làm việc của mình.
Bước vào phòng làm việc, Trần Hùng ngồi lên ghế Môn chủ, tự châm một điếu thuốc.
Đám người Truy Phong, La Đồ và Trần Binh cũng ồn ào đi theo sau.
“Môn chủ…”
“Im hết đi.
”
Trần Hùng xua tay, cả văn phòng lập tức trở nên yên tĩnh.
Sau đó anh lấy lệnh bài Môn chủ Thanh Cảnh Môn phương Bắc từ trong ngăn kéo ra, đặt lên bàn làm việc.
“Truy Phong, anh tới đây!”
Truy Phong nhíu mày, hình như cậu ta đã đoán được gì đó, nhất thời không chịu xê dịch xíu nào.
“Sao, không chịu nghe lời tôi nữa rồi à?”
“Môn chủ, tôi…”
“Lại đây.
”
Trần Hùng nâng cao cả giọng điệu lẫn đêxiben, giống như đang giận dữ gào lên.
Truy Phong chỉ đành bước lên phía trước, đứng thẳng tắp trước mặt Trần Hùng.
“Kể từ lúc này, tôi chính thức trao lệnh bài Môn chủ Thanh Cảnh Môn phương Bắc cho anh, công văn bổ nhiệm sẽ được đưa tới nhanh thôi, đến lúc ấy, anh chính là Môn chủ tân nhiệm của Thanh Cảnh Môn phương Bắc này.
”
Lời này vừa ra, đám người Truy Phong như bị sét đánh.
“Không được đâu Môn chủ!”
“Thanh Cảnh Môn phương Bắc ngoài ngài ra thì không còn ai đủ tư cách để giữ cái chức này.
”
“Nói láo!”
Trần Hùng vỗ mạnh xuống bàn làm việc trước mặt một cái: “Đừng có nói nhảm nữa, cũng đừng có quái đản như vậy, Trần Hùng tôi đây coi khinh cái chức Môn chủ Thanh Cảnh Môn phương Bắc này, tôi… còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, không có tâm trạng ở đây lãng phí thời gian với mấy người.
”
“Môn chủ…”
“Câm miệng hết cho tôi.
”
Trần Hùng cầm lệnh bài trên bàn ném vào người Truy Phong: "Truy Phong, quyết định này là do tôi và đại ca nhất trí, trừ khi anh rời khỏi Thanh Cảnh Môn, còn không anh không có lựa chọn khác đâu.
”
“Hơn nữa, anh có còn nhớ những gì anh nói với tôi lúc chúng ta vừa quen nhau không?”
“Quả thật công lý trên thế gian này cần phải có người gìn giữ, trước khi Thần Hổ giao lệnh bài cho tôi đã đặc biệt để tôi giao một bức thư cho anh, anh đã quên nội dung trong đó rồi sao?”
“Tôi chưa quên.
” Truy Phong lắc đầu.
“Vậy là được rồi.
” Trần Hùng nói: “Trước đây anh muốn thể hiện bản thân mà chưa có cơ hội, hôm nay, tôi đưa cho anh cơ hội này, đừng có mà không biết quý trọng, sau này, Thanh Cảnh Môn phương Bắc này sẽ giao cho anh.
”.