Một đêm trôi qua, trời đã sáng.
Ánh nắng ấm áp từ bên ngoài xuyên qua lớp cửa sổ rọi lên người Trần Hùng.
Ngoài cửa vang âm thanh nhóm người Thẩm Đại Lực huấn luyện.
Hoàng Phương đã mua khá nhiều thiết bị huấn luyện.
Mặc dù tối hôm qua Trần Hùng nói với anh ta rằng muốn giải tán người Thiên Tội về tổng bộ Thiên Vương điện nhưng bọn họ vẫn mặc kệ.
Trước khi Trần Hùng ra tối hậu thư, bọn họ nên làm thế nào thì vẫn sẽ làm vậy!
Trần Hùng thức dậy, anh nhớ lại giấc mơ đêm hôm qua thì cảm thấy lòng chợt chua xót!
Anh lại rơi vào cơn mê mang, anh vẫn chưa biết nên làm sao bây giờ, rốt cuộc những thứ trong giấc mơ cũng chỉ thuộc về hư ảo.
Sau khi rời giường không lâu, một cuộc điện thoại từ nước ngoài của tiến sĩ Mark khiến Trần Hùng khiếp sợ tột độ.
Cũng chính nhờ cuộc gọi này, Trần Hùng không còn mơ hồ nữa.
Trong lòng anh đã có quyết định rõ ràng.
Điện thoại reo lên, màn hình hiển thị tên tiến sĩ Mark.
Trần Hùng hơi giật mình, thầm nghĩ có lẽ tiến sĩ Mark phát hiện gì lớn trong tủy sống của Trần Kỳ Lâm chăng.
Anh cầm điện thoại lên và nhấn nút trả lời.
“Chào tiến sĩ Mark!”
“Chào anh Hùng, chúng tôi đã nhận được tủy sống mà anh đưa tới, đồng thời đã tiến hành phân tích và nghiên cứu một cách tỉ mỉ chính xác.”
“Phát hiện cái gì sao?”
Trần Hùng ổn định tâm trạng rồi nghiêm túc hỏi: “Có phải trong máu Trần Kỳ Lâm cũng chứa đựng nhân tố điên cuồng xao động như tôi không?”
“Không, hoàn toàn không có.”
Câu trả lời của tiến sĩ Mark làm Trần Hùng ngạc nhiên.
Trần Hùng nói: “Trần Kỳ Lâm là tên điên, theo lý mà nói nếu trong người tôi có dòng máu điên cuồng ấy thì đó là do di truyền.
Với biểu hiện của Trần Kỳ Lâm thì xác suất rất lớn là cậu ta cũng giống tôi mới phải.
Tiến sĩ Mark, ông chắc mình không phân tích sai chứ?”
“Chắc chắn là không.” Tiến sĩ Mark trả lời: “Anh Hùng, dòng máu của em trai cùng cha khác mẹ với anh chỉ là máu người thường, hoàn toàn khác với anh.
Ngoài ra chúng tôi còn phát hiện một chuyện quan trọng khác, nhưng phải nói trước rằng tôi hi vọng anh chuẩn bị tâm lý sẵn sàng!”
Nghe ra giọng của tiến sĩ Mark bên kia điện thoại hơi bất thường, Trần Hùng cũng trở nên nghiêm túc hơn.
“Tiến sĩ Mark phát hiện gì thì cứ nói, đừng ngại.”
Tiến sĩ Mark bên kia điện thoại từ tốn nói: “Anh Trần Hùng, sau khi phát hiện trong tủy sống của em trai cùng cha khác mẹ Trần Kỳ Lâm của anh không có nhân tố điên cuồng kia thì tôi cũng bắt đầu nghi ngờ.
Theo lý thuyết thì dòng máu này không chỉ di truyền, mà khả năng di truyền từ cha còn lớn hơn từ mẹ nữa.
Tuy vậy, nó không phải là tuyệt đối.
Vậy nên tôi tiện tay làm một xét nghiệm so sánh khác, chính là lấy DNA trong máu của anh tiến hành so sánh với DNA lấy trong tủy sống của Trần Kỳ Lâm.
Kết quả là mức độ tương thích DNA của anh và Trần Kỳ Lâm chỉ đạt 0.001%!”
Lời này khiến Trần Hùng đờ đẫn cả người.
Đầu anh thậm chí vang lên tiếng nổ mạnh.
Mẹ nó chứ tình huống gì thế này?
Trần Kỳ Lâm và anh là anh em trai cùng cha khác mẹ, hai người đều là con trai của Trần Tôn Long nên theo lý thì độ tương thích DNA của bọn họ phải lên tới 99% mới đúng chứ!.