Trước đây khi còn ở Giang thành, Liễu Hồng Ngọc đã từng đánh cược
toàn bộ người nhà của mình để hy vọng Trần Hùng có thể ra mặt giúp đỡ cho nhà
họ Giang đối phó với Lục Đỉnh Thiên, lúc đó Trần Hùng vốn đã từ chối.
Chẳng qua sau này, khi đã biết được Lục Đỉnh Thiên là Lục Tấn, một
trong những Ngũ Hổ Tướng của nhà họ Hạ, cuối cùng anh đã chấp nhận lời thỉnh
cầu này.
Vừa lúc ấy Trần Hùng lại thiếu một món nợ ân tình với Liễu Hồng
Ngọc nên anh cũng nhân cơ hội để trả mối ân tình này cho Liễu Hồng Ngọc.
Cuối cùng, Trần Hùng trợ giúp bốn gia tộc lớn của Giang thành đánh
bại Lục Đỉnh Thiên, còn Liễu Hồng Ngọc thì nhận Trần Hùng là chủ nhân của mình.
Nói cách khác, kể từ khoảnh khắc đó, Liễu Hồng Ngọc đã trở thành
người của Trần Hùng.
Mà vào ngày đó ở Giang thành, Liễu Hồng Ngọc đã biết trước thân
phận của Trần Hùng, cũng chính vì thế nên Liễu Hồng Ngọc mới có gan đi nhờ vả
Trần Hùng giúp đỡ.
Cũng vào lúc đó, Trần Hùng cũng có ý nghĩ hoài nghi bối cảnh của
Liễu Hồng Ngọc chắc hẳn không hề đơn giản. Chỉ là sau này hai người bọn họ
không còn đụng mặt nhau quá nhiều nữa, nên chuyện này cứ thế mà trôi qua.
Nhưng lần này Liễu Hồng Ngọc lại đột nhiên vội vã chạy ngược ra
Bắc, rốt cuộc Trần Hùng mới nhận ra chắc là thân phận của Liễu Hồng Ngọc sắp
được đưa ra ngoài ánh sáng rồi.
“Liễu Hồng Ngọc, sao đột nhiên cô lại chạy ra Bắc thế này?” Trần
Hùng hỏi.
Liễu Hồng Ngọc cũng không định giấu diếm điều gì, cô ta nói thẳng
vào vấn đề: “Chủ nhân, cha tôi gặp nạn, mong chủ nhân ra tay giúp đỡ.”
Trần Hùng nhướng mày, hỏi: “Cha cô là ai?”
Liễu Hồng Ngọc đáp: “Là gia chủ của nhà họ Liễu, Liễu Nhị Sinh.”
“Hả?”
Trần Hùng thầm kinh hãi trong lòng, nhưng rất nhanh đã khôi phục
lại sự bình tĩnh. Khó trách, khó trách trước đây Liễu Hồng Ngọc lại có thể biết
được thân phận cậu ba nhà họ Trần của anh. Hóa ra gia chủ nhà họ Liễu - Liễu
Nhị Sinh là cha của cô ta.
“Liễu Nhị Sinh là cha của cô, vậy tại sao cô lại chạy vào Nam để
lăn lộn kiếm sống?” Trần Hùng thắc mắc.
Liễu Hồng Ngọc trả lời: “Cha tôi mặc dù là gia chủ nhà họ Liễu
nhưng trước giờ nhà họ Liễu vốn trọng nam khinh nữ. Mà tôi thì không muốn sau
khi lớn lên trở thành công cụ móc nối quan hệ, kết thông gia với những gia tộc
khác. Vì vậy tôi ra ngoài bôn ba, kinh doanh trang sức ở phía Nam.”
“Chủ nhân, mặc dù mấy năm nay tôi rất ít khi về nhà họ Liễu, nhưng
trong người tôi vẫn luôn chảy dòng máu của nhà họ Liễu. Hiện giờ chú hai tôi là
Liễu Long Minh đang thừa dịp làm loạn nhà họ Liễu, khiến cả nhà họ Liễu phải
lâm vào hiểm nguy.”
“Đúng lúc, cha tôi cũng đang lâm nguy, ông ấy không còn chống đỡ
được bao lâu nữa. Tôi không còn cách nào khác, vừa lúc biết chủ nhân đang ở
ngoài Bắc, nên tôi chỉ có thể đến tìm anh.”
“Liễu Long Minh làm loạn à.”
Trong lòng Trần Hùng càng thêm kinh hãi, trong chốc lát rất nhiều
chuyện đã được xâu chuỗi hệ thống lại trong đầu mình.
Vụ nổ trên đỉnh núi Long Vương là do Liễu Long Minh và Yến Linh
Ngọc cùng nhau bắt tay sắp đặt, mục đích đáng ra là muốn giế t chết Kiếm Vương
Liễu Nhất Kiếm mạnh nhất nhà họ Liễu và thần bảo hộ của nhà họ Trần.
Hai vị đại thần này một khi chết rồi thì Liễu Long Minh và Yến
Ngọc Linh sẽ không còn gặp phải cản trở nào khác nữa.
Hiện giờ phía Liễu Long Minh đã bắt đầu ra tay với nhà họ Liễu,
thế còn phía nhà họ Trần thì sao?
Nghĩ đến đây, trái tim Trần Hùng cũng đã vọt lên cổ họng.
Liễu Hồng Ngọc biết gì nói nấy, cô ta gật đầu đáp: “Đúng thế, hơn
nửa tháng trước tôi đã nhận được tin mà cha tôi đã gửi đến, làm tôi cảm thấy
bất an vô cùng.”
“Tin gì?” Trần Hùng hỏi.
Liễu Hồng Ngọc trả lời: “Cha tôi nói, khoảng thời gian gần đây chú
hai Liễu Long Minh nhà tôi liên tục gây chuyện. Cha tôi cảm thấy nhà họ Liễu
chắc sắp có biến, nhưng ông ấy lại không nói ra rõ ràng chính xác là gì. Chắc
hẳn vì Liễu Nhất Kiếm sắp xuất quan nên ông ấy đã suy nghĩ quá nhiều."
“Chẳng qua, cha tôi còn cố tình nhắc nhở tôi rằng nếu như nhà họ
Liễu thật sự xảy ra biến cố gì thì tôi mãi mãi không được quay về phương Bắc
nữa.”. Truyện Khoa Huyễn
“Từ đầu đến cuối tôi đều có cảm giác tình hình không được ổn lắm.
Vì vậy tôi lén lút chạy đến, không ngờ là chuyện tôi không muốn nhìn thấy nhất
cuối cùng vẫn xảy ra!”
Trần Hùng hít vào một hơi thật sâu, cảm giác như thể vấn đề hiện
giờ hình như càng ngày càng trở nên nghiêm trọng.
Đây chính là ván cờ lớn. Nhưng may là lúc này Trần Hùng không phải
là một phần trong ván cờ, anh chỉ là một khán giả đứng xem.