Hang Sói được thành lập lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Trần Hùng tự mình nói có nhiệm vụ lớn.
Hơn nữa Trần Hùng cũng không chọn một hay hai người trong số bọn họ ra chấp hành nhiệm vụ như trước.
Lần này có ý là muốn để tất cả mọi người đều hành động.
“Sư phụ, đêm nay có hành động lớn gì mà muốn tất cả mọi người đều tham gia vậy?”
Trần Đại Lực hưng phấn vẫy nắm đấm của mình, đi về phía Trần Hùng.
Trần Hùng trừng mắt nhìn anh ta, nói: “Nói nhảm nhiều như thế làm cái gì vậy?”
Nói xong, Trần Hùng lấy điện thoại di động ra, bắt đầu đếm ngược: “Ba phút, thu dọn chỉnh tề rồi đi ra gặp tôi Ba phút sau, tổng cộng có mười ba thành viên của Hang Sói đều đã dọn dẹp sạch sẽ, lấy vũ khí và bước ra khỏi Hang Sói với vẻ phấn khích.
Thậm chí, trong tay Trần Đại Lực còn dắt theo một con chó ngao Tây Tạng mặt tần ra ánh đồ.
Chó ngao Tây Tạng vô cùng hung dữ, thấy ai cũng trơn mắt nhe răng, duy nhất chỉ ở trong tay Trần Đại Lực là ngoan ngoãn.
“Cậu muốn làm cái gì vậy?”
Trần Hùng cũng bị một màn này làm cho kinh hãi, ngay lập tức hỏi.
Trần Đại Lực cười hì hì, nói: “Sư phụ, đây là bạn tác chiến của tôi đó.
”
“Väi lin.
”
Trần Hùng chỉ cảm thấy Đại Lực càng ngày càng kỳ quái, không đúng, là biến thái.
Mà trên thực tế, không chỉ có Trần Đại Lực đang giữ một con chó ngao Tây Tạng, mà những người khác cũng đang nuôi một con sói, Ví dụ như tên Thịnh Quân, trong tay đang ôm một con sói xanh thuần chủng.
Trần Hùng thực sự can lời, con mẹ nó anh bỏ ra nhiều tiền để vận chuyển mấy con vật này đến đây là để cho mấy người huấn luyện.
Mấy người thì hay rồi, trực tiếp nuôi bọn chúng như thú cưng,không được, ngày mai phải đổi thứ gì đó hung hạn hơn, chẳng hạn như sư tử trên thảo nguyên Châu Phi “Bình thường thì không được phép đắt mấy con vật này trên đường Trần Hùng im lặng nhìn mấy con vật này một chút.
Lúc này, Hoàng Phương đã lái mấy chiếc xe việt đã tới, chỉ riêng Trần Đại Lực và con chó ngao Tây Tạng kia đã chiếm đẩy hết một xe.
Sau đó, tổng cộng là năm chiếc xe lái đi ra phía ngoại ô Thành phố Bình Minh.
Con đường ở ngoại ô Thành phố Bình Minh này là con đường duy nhất từ tỉnh lỵ đến Thành phố Bình Minh.
Nơi này có một khoảng đất hoang vu, có một tấm bia đá được dựng lên bên cạnh sườn núi, bia đá ghi nguồn gốc và lại lịch của cái tên của Thành phố Bình Minh.
Mà lúc này, ở bên trên đường cái, có mấy chục chiếc xe đang lái về phía này.
Trong đó có một chiếc xe chờ Phó Xuân Hiền và Phó Nghị.
Phó Nghị vẫn bình tĩnh giống như ngày thường, trước ngực ông ta ôm một thanh kiếm Thái CựcMà về mặt của Phó Xuân Hiên thì vô cùng ấm trầm hung ác.
Anh ta nhìn bên ngoài cửa sổ, nhìn chăm chăm vào hàng dài đẳng sau, trong lòng sớm đã bị hận thủ bao phủ “Trấn Hùng, mày giết chị cả của tao, anh hai của của tao, hôm nay tao sẽ khiến cho toàn bộ thế giới ngầm của Thành phố Bình Minh và mày chốn theo anh chị tao Phó Xuân Hiện vô cùng tự tin, anh ta cảm thấy trận chiến này không có gì phải hồi hộp cả.
Phó Văn vì quá tức giận đã ra lệnh cho cả nhà họ Phó dốc hết toàn lực, thậm chí ngay cả cao thủ hàng đầu cả nhà họ Phó là Phó Nghị cũng đi the tới đây.
Đội hình như vậy, cho dù là ở tỉnh thành cũng dễ dàng gây ra một trận gió tanh mưa máu.
Muốn đối phó với một cái Thành phố Bình Minh là chuyện quá đơn giản.
“HỦ Ngay lúc này, trên bầu trời đêm phía trước, đột nhiên truyền tới tiếng sói tru vô cùng thể lường.
Tiếng sói trụ này khiến cho tất cả mọi người trên xe đều cảm thấy tê da đầu.