Mạc Thanh Trúc vẫn như vậy, trên mặt vẫn lạnh lùng xa cách như vậy.
Nếu cô gái này sinh ra vào thời cổ đại, nhất định sẽ giống với nữ hào kiệt Hoa Mộc Lan.
“Không thể được à?”
Mạc Thanh Trúc đáp lại, có thể là vì chuyện của Nghiêm Vu Tu lần này, Mạc Thanh Trúc ghen với Kim Ngân nên cô ta mới tức giận với Nghiêm Vu Tu, đồng thời cũng không ưa mấy người anh em của anh ta.
“Đương nhiên là được rồi.
Trần Hùng khẽ nhún vai, nói: “Nhưng tôi không cho rằng quả tên lửa vừa rồi có thể giết chết được Dạ Tu La
Mạc Thanh Trúc nhíu mày, cô ta không nghĩ Trần Hùng có thể đoán trước được điều này, hỏi: “Sao anh lại biết được?” “Bởi vì, tôi hiểu rõ anh ta hơn bất kì ai.
Nói xong, anh cũng không nhiều lời nữa, cầm bộ đàm lên chuẩn bị đưa người của Thiên Vương điện đi lục soát núi.
Mạc Thanh Trúc cũng đã sớm đem quân đội của mình điều qua đây rồi, trực tiếp phong tỏa mọi chỗ trên núi Bạch Lưu này, bằng bất cứ giá nào nhất định phải tìm bằng được Dạ Tu La cho dù là cái xác hay mảnh vụn.
Lúc này đã hơn năm giờ sáng rồi, người của Thiên Vương điện và quân đội Thái Lan vẫn luôn tìm kiếm cho đến buổi trưa hôm đó, chỉ tìm được xác máy bay trực thăng ngoài ra không thấy bắt kì xác người nào trong đó cả.
Chiếc trực thăng này đã nổ từ trên cao, cho dù là có người ở trong thì sớm cũng đã bị thiêu cháy rồi.
Sau đó, Mạc Thanh Trúc trực tiếp đem phần xác đã tìm thấy về xét nghiệm phân tích, đồng thời vẫn tiếp tục bao vây núi Bạch Lưu, cho dù thế nào cũng phải cẩn thận tìm kiếm không bỏ xót bất cứ chỗ nào.
Vào chiều hôm đó, tất cả thành viên của Thiên Vương điện đều rời khỏi đây và trở về quốc gia của họ.
Thiên Vương điện và Mạc Thanh Trúc đã thỏa định từ trước, thời gian mà bọn họ ở Thái Lan là hai ngày mà thôi.
Bất luận có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, hai ngày sau nhất định phải rời đi, nếu không sẽ bị Thái Lan đàn áp vô điều kiện.
Mặc dù Trần Hùng rất muốn tiếp tục cho người của Thiên Vương điện tìm kiếm nhưng vì điều kiện đã thỏa thuận từ trước anh cũng không thể làm khác được.
Vả lại bây giờ Trần Hùng cũng hiểu được khá rõ tính tình của Mạc Thanh Trúc, cho dù cô ta có thích Nghiêm Vu Tu thế nào đi chăng nữa, nếu anh làm trái với thỏa thuận ban đầu, không biết chừng cô ta sẽ ra tay với người của Thiên Vương điện mất.
Trong đêm hôm ấy, tất cả lực lượng tinh nhuệ của Thiên Vương Điện đều rời khỏi Thái Lan về nơi mà họ sống.
Về phần Thái Lan bên này, sản nghiệp và thế lực của Thiên Vương điện vốn dĩ đã bị hủy rồi, trước mắt cứ dựa vào nội ứng của Thiết Diện xử lý, thêm với sự ủng hộ của vua Thái Lan, muốn khôi phục lại thế lực như lúc đầu cũng không phải là chuyện khó
Buổi sáng ba ngày hôm sau, khi đoàn người Trần Hùng ăn sáng ở trong biệt thự xong sau đó liền đặt vé buổi chiều để bay về Vạn Hoa.
Tính ra anh đã ở Thái Lan hơn một tuần lễ rồi.
Mặc dù mỗi ngày đều nói chuyện với Lâm Ngọc Ngân thông qua điện thoại, báo cho cô ấy biết anh ở đây vẫn tốt, nhưng Trần Hùng cảm nhận được Lâm Ngọc Ngân vẫn không yên tâm về anh.
Mọi chuyện ở đây, cái gì cần giải quyết cũng đã giải quyết xong, vì vậy đã đến lúc trở về Vạn Hoa rồi.
Nghiêm Vu Tu cũng không còn phải nằm trên giường mỗi ngày nữa rồi, anh ta chính là một kẻ biến thái, mặc dù bị thương nặng như vậy mà chỉ dựa vào mấy ngày dưỡng thương thôi, anh ta đã có thể xuống giường dùng gậy để di chuyển rồi
So với một Nghiêm Vu Tu hào hoa phong độ trước kia, thì bây giờ nhìn anh ta đã tàn tạ đi không ít, nhưng cũng trở lên trưởng thành, chững chạc hơn nhiều rồi.
Trải qua chuyện này, tính tình của Nghiêm Vu Tu hình như có sự thay đổi rồi.
Mà Đường Gia Huy ở bên cạnh nhìn thấy bộ dạng của Nghiêm Vu Tu lúc này có một cảm giác mất mát lạ kì, chính là loại cảm giác mất đi một người anh em thân thiết vậy.
Khoảng mười giờ sáng, một chiếc xe hummer hầm hố đã đậu ở cửa biệt thự rồi, từ trong xe bước xuống là một cô gái mặc bộ đồ bó sát gợi cảm – Mạc Thanh Trúc.
Nhìn thấy Mạc Thanh Trúc đến, Nghiêm Vu Tu đang chống gậy đôi mắt hiện lên sự sợ hãi, bây giờ có vẻ anh ta thật sự sợ cô gái này rồi..