Trần Hùng cười nhìn Lâm Ngọc Ngân, nói: “Dù sao cũng là nghĩ, sao không nghĩ nhiều hơn một chút” “Ví dụ, trong vòng một năm có thể trở thành thương hiệu hàng đầu Vạn Hoa, sau đó chính thức tiến quân vào thị trường quốc tế, trong vòng hai năm có thể trở thành thương hiệu lớn quốc tế?”
Lâm Ngọc Ngân sợ đến nỗi rùng mình một cái, nói: “Anh quá phô trương rồi chồng à, sao có thể như vậy được chứ?” “Chỉ tính trong nước, bây giờ chúng ta mới đi đến bước tỉnh thành, sau đó kế hoạch của chúng ta chính là cả phía Nam, sau đó đến phía Bắc, cuối cùng mới đến phạm vi cả Van Hoa." “Con đường này phải cần một thời gian rất dài.”
Trần Hùng uống cạn rượu trong lỵ, tiếp tục cười nói: “Tin anh.
Hơn nữa em quên chúng ta vẫn còn có Đại Hưng Thịnh nữa, bây giờ Đại Hưng Thịnh đã dựa vào buổi hòa nhạc mà hoàn toàn mở ra danh tiếng với quốc tế rồi.” “Tiếp theo, chúng ta hoàn toàn có thể sử dụng bậc thang này để tiến quân vào thị trường trong nước, đồng thời đặt nền tảng cho thị trường nước ngoài, cùng làm cả hai, cùng nhau tiến lên.” “Anh tin nhiều nhất là hai năm, em có thể trở thành nữ hoàng ngành thời trang nóng bỏng tay trên toàn cầu.
Lâm Ngọc Ngân cười khúc khích, nói: “Nếu như em thật sự trở thành nữ hoàng ngành thời trang trên toàn cầu, vậy sẽ có cảm giác thế nào nhỉ?"
Trần Hùng cong môi, suy nghĩ nói: “Nếu như em đi đến bước đó, nhất định chính là nữ cường nhân lợi hại nhất thế giới, mà anh bây giờ chẳng qua chỉ là một đội trưởng bảo vệ nhỏ bé của công ty các em.
“Vợ à, em nói đến lúc đó, em có ghét bỏ anh không? Bởi vì đến lúc đó anh sẽ không xứng với em nữa.
"Ha ha ha."
Lâm Ngọc Ngân cỗ ý duỗi đôi chân dài thẳng tắp bọc trong tất lụa mỏng ra, cố ý đá một cái: “Nếu như anh đối xử với em không tốt, đến lúc đó em sẽ đá bay anh đi.
“Vậy sao? vậy sao?”
Trần Hùng nheo mắt, đánh giá Lâm Ngọc Ngân một vòng, nụ cười trên mặt càng thêm tà ác.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Trần Hùng, Lâm Ngọc Ngân hơi rụt cổ lại: “Chồng à, anh...!anh muốn làm cái gì?”
Trần Hùng cười hì hì, giống như sói đói nhìn thấy một con cừu béo rồi vậy.
Nhân lúc đang lờ mờ say, cộng thêm bầu trời đầy sao và ánh trăng êm dịu, Trần Hùng thật sự càng nhìn Lâm Ngọc Ngân càng cảm thấy thích hơn.
“Chồng, anh thật là xấu”
Lâm Ngọc Ngân đã nhìn ra ý đồ của Trần Hùng, đứng lên muốn chạy xuống tầng, nhưng Trần Hùng làm gì cho có cơ hội đó chứ.
Chỉ thấy Trần Hùng nhanh chóng lao lên, sau đó bố nhào về phía Lâm Ngọc Ngân, ép Lâm Ngọc Ngân đến một góc trong vườn hoa lộ thiên.
"Vợ ơi, đây là em tự mình nói đấy, sau này nếu như em thật sự trở thành nữ hoàng ngành thời trang, em sẽ ghét bỏ anh.
“Em chỉ nói đùa thôi, anh ngốc à”
Nhưng Trần Hùng lại cố ý làm ra dáng vẻ đau lòng: “Nhưng anh lại xem là thật.
Cho nên vì để phòng ngừa sau này em không cần anh nữa, anh nhất định phải chuẩn bị thật tốt từ bây giờ, phải có một bảo đảm trước.” “Bảo đảm gì?” "Ha ha ha."
Trần Hùng không tim không phổi cười: “Tất nhiên là sinh con với em rồi.
Chỉ cần có con, em sẽ không dễ dàng ghét bỏ anh nữa.
“Nhưng chúng ta không phải đã có Thanh Thảo rồi sao?” Lâm Ngọc Ngân không vui nói.
Nhưng Trần Hùng lại lắc đầu: “Không, chỉ có một đứa con gái thì không đủ, anh còn muốn thêm một đứa con trai nữa”.