Trần Hùng cười nói: “Cái gọi là vạn vật quy tông, đây không phải là đạo pháp của tôi.
Ngụy tiền bối, tiền bối là Đạo Cuồng Cửu Nam, tôi tin tiền bối có thể hiểu được hàm ý câu nói này của tôi.”
Ngụy Tuấn im lặng một lúc, sau đó lộ ra một vẻ mặt đã hiểu ra: “Tôi hiểu rồi, cảm ơn cậu.
Chỉ điểm này của cậu, thật sự khiến tôi thức tỉnh.
“Tôi đột nhiên cảm thấy đao pháp mười mấy năm trước, phí công luyện rồi.” Trần Hùng rả lời: “Ngụy tiền bối, bắt đầu từ bây giờ, tiền bối chỉ dùng một chiêu này để bổ khí” “Tôi ước tính một chút năng lực của tiền bối, mỗi ngày bổ mười nghìn lần, chắc là đến cực hạn rồi.” “Đến khi mỗi ngày tiền bối có thể chém được mười lãm nghìn lần.
Nếu như trong đầu tiền bối vẫn toàn là kiểm Si Bắc Giang, thì có nghĩa là đạo pháp của tôi không có tác dụng.
Đến lúc đó, tiền bối có thể trực tiếp đến thành phố Bình Minh tìm tôi, tôi để tiền bối gia nhập Tổ chức Hang Sói.
“Có điều tôi cảm thấy xác xuất xuất hiện tình huống này thật sự rất nhỏ." "Được."
Ngụy Tuấn chấp tay với Trần Hùng nói: “Cảm ơn lòng tốt của cậu.
Sau này cậu có chỗ nào cần đến tôi, chỉ cần nói một tiếng.
Nếu như Ngụy Tuấn tôi làm được, bất kỳ chuyện gì cũng đều sẽ không từ chối.
Trần Hùng cười nói: "Ngụy tiền bối khách khí rồi.
Có điều bây giờ dì Phương Anh là mẹ nuôi của cháu, sau này hi vọng Ngụy tiền bối có thể bảo vệ mẹ nuôi cháu bình an cả đời.
Ngụy Tuấn ngẩn ra một giây, nhất thời còn chưa kịp phản ứng lại.
Viễn Trọng Chi ở bên cạnh cười ha ha: "Ông Ngụy, không phải chuyện này tôi đã nhắc trước với ông rồi sao?” Ngụy Tuấn đột nhiên nhận ra, lập tức nhớ lại, sao đó cũng cười ha ha: “Chúc mừng chúc mừng"
Sau đó, Trần Hùng và Viễn Trọng Chi không hề ở lại nơi này quá lâu, lúc này cũng không còn sớm nữa, hai người kề vai rời khỏi nơi ở của Ngụy Tuấn.
Ngụy Tuấn làm theo đạo pháp của Trần Hùng, bắt đầu không ngừng bổ đao, bổ mệt rồi thì gần như có thể ngủ được một giấc ngon.
Buổi tối, Trần Hùng và Lâm Ngọc Ngân ở trong đại viện nhà họ Viễn.
Ở thành phố Bình Mình có quy tắc “Thà chia phòng ra cho khách dùng, cũng không thể để khách ngủ cùng một giường được”.
Ý chính là nói, một đôi vợ chồng đến nhà người khác làm khách, tuyệt đối không thể ở chung một phòng, bởi vì như vậy sẽ mang đến đen đủi cho chủ nhà.
Mặc dù Trần Hùng và Lâm Ngọc Ngân buổi tối không ở chung một chỗ, nhưng phòng của bọn họ ở sát nhau.
Sáng ngày hôm sau, Trần Hùng chuẩn bị rời giường thì nghe thấy bên ngoài vườn hoa truyền đến âm thanh ồn ào.
Âm thanh này, là của Viễn Quân Dao và Viễn Trọng Chi.
Trần Hùng nghi hoặc mặc quần áo ra khỏi phòng, không hiểu tại sao hai cha con Viễn Trọng Chi và Viễn
Quân Dao lại cãi nhau.
Mà lúc này, Lâm Ngọc Ngân ở thấy động tĩnh cũng từ trong phòng đi ra.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Lâm Ngọc Ngân một mặt nghi hoặc nhìn Trần Hùng ở bên cạnh, nghi hoặc hỏi.
“Anh cũng không biết nữa.
Trần Hùng cũng có chút nghi hoặc: "Mới sáng sớm, hai cha con này đang làm cái gì vậy chứ? Sao lại cãi nhau hãng như vậy chứ?”
Sắc mặt Lâm Ngọc Ngân lúc đó thay đổi, có chút căng thẳng hỏi: “Không phải là do hôm qua chúng ta nhận di Phương Anh là mẹ nuôi, cho nên quận chúa kia ghen rồi đấy chứ?" “Ha ha, em nghĩ nhiều rồi."
Trần Hùng nhún vai, nói: “Mặc dù anh không tiếp xúc nhiều với em gái nuôi của chúng ta, nhưng anh vẫn có thể hiểu rõ tính cách của cô ta.
Cô ta hoàn toàn thừa hưởng gen từ cha mẹ, trong lòng cũng sẽ không hẹp hòi như vậy đâu.” “Chắc là bởi vì chuyện khác.
Tính tình chú Viễn vẫn luôn ổn trọng, nếu như không phải nóng vội thì tuyệt đối sẽ không cãi nhau với con gái mình trong sân vào sáng sớm như vậy đâu.
Nói xong, Trần Hùng nắm tay Lâm Ngọc Ngân, nói: “Qua đó xem thử, rốt cuộc là có chuyện gì.
Cô nhóc Viễn Quận Dao vậy mà lại có thể khiến chủ Viễn gấp đến giậm chân thế kia.".