Giờ khắc này, Lâm Tú Minh không còn nghi ngờ gì nữa mà đã trở thành tiêu điểm chú ý của tất cả mọi người.
Người nhà họ Lâm đang ngồi bên dưới cũng đều vô cùng kích động, thậm chí đến cả Lâm Danh Sơn cũng kích động tới mức hai tay run rẩy.
“Thật sự không ngờ tới, Tú Minh vậy mà lại có thể thiết kế ra một tác phẩm hoàn mỹ như vậy.
”
“Đúng thế, nó thật sự là vô cùng xuất sắc, Tú Minh thật lợi hại!”
“Quán quân, tác phẩm của Tú Minh giành được quán quân, ngày nhà họ Lâm chúng ta một bước lên mây cũng sắp tới rồi!”
Lâm Phương Dung quay người nhìn về phía Lâm Ngọc Ngân đang ngồi bên cạnh, trên mặt bà ta đều là vẻ khinh thường và châm chọc.
“Tú Minh nói không hề sai tí vào, trước đó việc làm ăn của nhà họ Lâm chúng tôi vẫn mãi không khởi sắc, chính là vì trang phục do cô thiết kế quá quê mùa!”
“Lâm Ngọc Ngân, cô chính là bàn đá kê chân cho nhà họ Lâm chúng tôi phát triển.
”
“May mà bây giờ cô đã rời khỏi nhà họ Lâm chúng tôi, nếu không thì không phải nhà họ Lâm của tôi đã bị cô hại chết rồi sao?”
Thật sự là khó lòng tưởng tượng được đây chính là lời mà một người cô nói với cháu gái ruột của mình.
Bây giờ đám người nhà họ Lâm này đã được Lâm Tú Minh làm cho nở mày nở mặt, trên mặt bọn họ toàn là vẻ độc ác.
Sắc mặt Lâm Ngọc Ngân đờ đẫn, có mơ cô cũng không thể ngờ tới người trộm bản thiết kế của cô vậy mà lại là Lâm Tú Minh.
Sao cô ta có thể làm thế được chứ?
Mà sắc mặt Trần Hùng lúc này đã sớm âm trầm như sắp nổi bão.
“Lâm Tú Minh, cô đang muốn tìm đường chết sao?”
Lúc này Lâm Tú Minh đã bước lên sân khấu từ lâu, vạn người chú ý, nổi bật vô cùng.
Michelle cầm micro, mặt đầy tươi cười đi tới trước mặt Lâm Tú Minh, có thể tìm thấy được một tác phẩm xuất sắc như vậy ở Việt Nam, Michelle cũng vô cùng kích động.
“Cô Lâm Tú Minh, bây giờ, cô có thể miêu tả một chút ý tưởng của cô khi thiết kế ra bộ Thanh Hoàng này được không? Và cả suy nghĩ và nguồn cảm hứng khi cô sáng tạo ra nó nữa.
”
“Tôi tin rằng bài thuyết trình của cô có thể làm cho mọi người thấy được, hiểu được một cách trực quan nhất nội tâm của cô, hiểu được linh hồn của bộ Thanh Hoàng’ này!”
Lâm Tú Minh cười gật đầu, sau đó thì liền nhận lấy micro.
“Nguồn cảm hứng của bộ Thanh Hoàng’ này xuất phát từ một sở thích của tôi.
”
“Tôi là một cô gái rất yêu thích văn nghệ, thích đọc sách, đặc biệt là những câu chuyện thần thoại về thời hồng hoang của Trung Quốc cổ đại.
”
“Tôi luôn hướng về các những thứ tốt đẹp nhất trong những câu chuyện đó, Thanh Hỏa Phượng Hoàng là loại thần điểu mà tôi yêu thích nhất.
”
“Vì thế nên tôi đặt tên cho tác phẩm của mình là Thanh Hoàng, hơn nữa còn sử dụng màu cảm biến hiện đại để làm nền, lại phối hợp với màu xanh ngọc và màu vàng của Hỏa Phượng Hoàng Thanh Loan, thiết kế ra một tác phẩm hoàn mỹ dành tặng đến mọi người!”
Lâm Tú Minh đang ở trên sân khấu nói ba hoa chích chòe, nước miếng phun đầy trời, có thể thấy được sau khi cô ta ăn cắp bản thiết kế của Lâm Ngọc Ngân thì đã bỏ ra rất nhiều công sức để chuẩn bị cho bài diễn thuyết trước mặt mọi người này.
Lý do thoái thác này là do cô ta đã mời nhà thiết kế chuyên nghiệp tới giúp cô ta nghĩ lí do lấp liếm.
Sau khi Lâm Tú Minh nói xong thì dẫn đến một tràng vỗ tay nhiệt liệt của mọi người ngồi bên dưới.
Nhưng mà Michelle và Alan thì lại không vỗ tay.
Mà ngược lại, trên mặt Michelle lại hiện ra nét thất vọng.
Một tràng lý do lấp liếm này đối với người bình thường mà nói thì đúng thật là rất thu hút, cũng rất toàn vẹn.
Nhưng nghe vào tai những nhà thiết kế đẳng cấp thế giới như Michelle và Alan thì chỉ giới hạn ở mặt ngoài, không có suy nghĩ và linh hồn.
Lúc này, Alan đứng dậy nói: “Cô Lâm Tú Minh, đây chính là toàn bộ lời giảng giải của cô đối với tác phẩm của mình sao?”
Lâm Tú Minh sửng sốt, cô ta nói: “Đúng thế, những gì nên nói tôi đã nói xong rồi.
”
Vậy mà Alan lại hơi nhướng mày, anh ta nói: “Vậy thì cô Lâm Tú Minh, khi giao bản thảo cô có cố ý đặt ra cho ban giám khảo chúng tôi một câu hỏi khó không?”
“Ví dụ như, cô muốn cố ý vẽ rồng thêm mắt cho tác phẩm này, chuẩn bị ngay lúc này lại thể hiện ra cho chúng tôi bất ngờ?”
“Để phơi bày ra cho chúng tôi một tác phẩm nghệ thuật hoàn mĩ chân chính.
”
Cái gọi là đặt ra câu hỏi khó cho ban giám khảo, là một phương thức gửi bản thảo tương đối thú vị của người dự thi trong các cuộc thi đấu ở quốc tế.
Nhà thiết kế ai cũng đều rất cao ngạo, họ nghĩ rằng tác phẩm của mình là đệ nhất thiên hạ, thậm chí có rất nhiều nhà thiết kế nghĩ rằng tài năng của ban giám khảo còn không bằng mình.
Vì thế cho nên, trước khi gửi bản thảo bọn họ sẽ cố tạo cho tác phẩm của mình một khuyết điểm nho nhỏ, sau đó dùng nó để khảo nghiệm ban giám khảo, thử xem khi bọn họ sàng lọc các tác phẩm có thể tìm ra được tì vết đó hay không.
Lâm Tú Minh vội vàng lắc đầu, cô ta cười đáp: “Anh Alan đang nói đùa cùng tôi sao?”