Diễn Kẻ Nghiện Giống Như Thật? Tra Hắn

Chương 36: Đỉnh cấp đổ thuật, tâm chiến

Chương 36: Đỉnh cấp đổ thuật, tâm chiến
Trong phòng, bầu không khí vô cùng căng thẳng.
Chẳng ai ngờ rằng, một bữa cơm bình thường lại dẫn đến một ván cá cược lớn đến vậy.
Một nhà sòng bạc đổi lấy một đáp án?
Lâm Tổ trố mắt nhìn người bạn cùng phòng bình thường nhất ngày xưa của mình.
Hắn gia cảnh phổ thông, môn chuyên ngành cũng phổ thông.
Trong suốt thời gian học đại học, hắn cũng chưa từng hẹn hò với ai, ngoại trừ việc nổi bật xuất sắc trong các môn văn hóa, mọi thứ khác đều rất bình thường.
Tại một ngôi trường như Yến Ảnh, hắn đơn giản chẳng khác gì một người bình thường.
Kể từ khi Lâm Tổ có mối quan hệ với Tống Nhã Văn, hắn cảm thấy mình và Trần Phong đã có một khoảng cách đáng kể.
Sau này, sự chênh lệch đó có thể sẽ còn lớn hơn nữa.
Lần này, việc tìm đến Trần Phong để mời cậu ấy đóng vai khách mời, thực chất cũng xuất phát từ một loại cảm giác ưu việt, nghĩ rằng mình đang giúp Trần Phong kiếm sống.
Kết quả bây giờ thì sao?
Tất cả cảm giác ưu việt ấy đều giống như một tòa cao ốc đang nghiêng ngả, tràn ngập nguy hiểm.
Bởi vì dù nhìn thế nào, cũng cảm thấy Âu Dương Hoa đang rất nghiêm túc.
Hắn muốn lấy một nhà sòng bạc làm tiền đặt cược, cùng Trần Phong đến một trận cá cược.
Điều này quá phi lý.
Thế giới của người giàu thật khiến người ta khó hiểu.
Một đáp án thật sự quan trọng đến thế ư?
Lâm Tổ cảm thấy hoang mang.
Những người khác thực ra cũng rất hoang mang.
Nhất là Mạch Tử Kiệt.
Hắn nhận biết Âu Dương Hoa rất nhiều năm.
Đây là lần đầu tiên hắn thấy người suýt chút nữa trở thành vua cờ bạc này lại nghiêm túc đặt cược đến thế.
Đối thủ lại chỉ là một diễn viên quần chúng chẳng mấy tên tuổi?
Thật nực cười!
Mạch Tử Kiệt thực sự không nhịn được, nhìn Âu Dương Hoa dò hỏi một câu: "Âu Dương tiên sinh, ngài không phải đang đùa đấy chứ?"
"Không có nói đùa."
Âu Dương Hoa vô cùng chăm chú, không chớp mắt nhìn Trần Phong: "Trần tiên sinh, cược một ván nhé?"
Trần Phong: ". . ."
Tất cả mọi người nhìn về phía Trần Phong.
Ai cũng không biết nên nói cái gì.
Âu Dương Hoa tiếp tục nói: "Nếu Trần tiên sinh cảm thấy tiền đặt cược không đủ, vậy bỉ nhân có thể thêm một nhà sòng bạc nữa. Hai nhà sòng bạc, đổi lấy một đáp án của ngươi."
Đám đông lại một lần nữa kinh ngạc!
Hai nhà sòng bạc?
Cuối cùng, Trần Phong lắc đầu: "Âu Dương tiên sinh, ngươi không thắng được ta."
Câu nói này vừa thốt ra, Mạch Tử Kiệt suýt chút nữa thì nhảy dựng lên.
Nói cái gì?
Phách lối như vậy?
Vậy mà ngay trước mặt Âu Dương Hoa, dám nói người ta không thắng được?
Quá ngông cuồng rồi!
Những người khác thì càng tỏ vẻ cổ quái.
Ngược lại, Âu Dương Hoa bình tĩnh hơn nhiều, chậm rãi đặt bài poker lên bàn, nhàn nhạt nói: "Trần tiên sinh có tự tin như vậy sao? Vậy thì tới đi, một ván định thắng thua."
"Được."
Trần Phong giờ phút này chính là mang đậm bản sắc của một dân cờ bạc.
Liệu có quan tâm đến số tiền đặt cược lớn ư?
Càng lớn càng tốt chứ!
Cho nên hắn dứt khoát nhặt bộ bài poker lên tay, vân đạm phong khinh nói một câu: "Để đảm bảo công bằng, chúng ta mỗi người tự xào bài một lần. Sau đó, tìm một người khác chia bài. Ngươi thấy thế nào?"
"Tốt, công bằng."
Âu Dương Hoa gật đầu.
Thế là, Trần Phong bắt đầu xào bài.
Hắn vẫn xào bài một cách đơn giản, không hề có mánh khóe nào, không giống như lúc thử vai, khi những động tác của hắn bay bổng, điêu luyện.
Nhưng Âu Dương Hoa lại nhìn với ánh mắt dị thường nghiêm trọng.
Thậm chí không chớp mắt nhìn chằm chằm.
Mồ hôi trên trán đều chảy xuống.
Rất nhanh, Trần Phong xào xong bài, Âu Dương Hoa lập tức nhận lấy bộ bài, nhanh chóng xào ba lần, cắt ba lần bài, cuối cùng đặt lên bàn, thở dài một hơi.
Tựa hồ đã tính toán trước.
Lúc này, Trần Phong quay đầu nhìn về phía bên cạnh Lưu Nhuế: "Ngươi đến chia bài đi."
"A? Ta?"
Lưu Nhuế khẩn trương sửng sốt một chút: "Ta sẽ không chơi đâu."
"Không phải để ngươi chơi, chia bài là được."
Trần Phong cười nói: "Chỉ cần phát cho mỗi người ba lá bài thôi, không cần khẩn trương, không liên quan gì đến ngươi đâu."
"Nha."
Lưu Nhuế nhẹ nhàng thở ra.
Lúc này mới duỗi ra bàn tay nhỏ nhắn nõn nà, cầm bộ bài poker trong tay.
Tiếp lấy vụng về bắt đầu chia bài.
Mỗi người ba lá.
Âu Dương Hoa suốt cả quá trình nhìn chằm chằm tay Trần Phong.
Mắt không rời khỏi một giây.
Cuối cùng, bài đã được phát xong.
Trần Phong nhìn Âu Dương Hoa mỉm cười: "Âu Dương tiên sinh, ngươi thua rồi."
"Cái gì?"
Âu Dương Hoa ngạc nhiên đến ngây người: "Ta thua ư? Ta còn chưa xem bài, làm sao ngươi biết ta đã thua?"
"Ta biết."
Trần Phong nhún vai: "Ta biết ngươi đang cầm bài gì."
"Ngươi... Thật biết?"
Âu Dương Hoa sắc mặt thay đổi.
"Thật biết chứ, ngươi đang cầm ba lá K, phải không?"
Cơ mặt Âu Dương Hoa co giật.
Bên cạnh mấy người đều nhìn ngây dại.
Tình huống gì?
Vừa phát xong bài, đã biết lá bài tẩy của đối phương rồi sao?
Kỳ lạ đến vậy ư?
Hô hấp của Âu Dương Hoa chậm rãi trở nên dồn dập hơn, trên trán nổi lên gân xanh.
Nếu Trần Phong thật sự biết lá bài tẩy của hắn, thì việc thắng hắn thật sự không phải là việc khó.
Thực ra, ngay khi Trần Phong xào bài, Âu Dương Hoa đã phát hiện ra manh mối: cả bộ bài, bốn lá Át cũng đã biến mất.
Chắc chắn là bị Trần Phong giấu đi rồi.
Nhưng Âu Dương Hoa lại không nhìn ra mánh khóe đó.
Chỉ riêng chiêu này thôi, hắn đã thua.
Thế nhưng ván cá cược vẫn phải tiếp tục.
Muốn thắng được trận cá cược này, Âu Dương Hoa cũng chỉ có thể cầm được ba lá K.
Sám cô K là bài thắng.
Âu Dương Hoa đã chuẩn bị cho lượt xào bài của mình.
Cho nên hắn đã vận dụng thủ pháp độc môn, biến bài của mình thành sám cô K.
Lưu Nhuế là người bình thường.
Không hiểu mánh khóe.
Cho nên nàng phát bài cho hắn không sai một li nào.
Bài tẩy của hắn tuyệt đối là sám cô K.
Nhưng là. . .
Hiện tại Âu Dương Hoa lại không thể hiểu nổi.
Trần Phong thế mà nhìn ra mình đang cầm sám cô K, lại còn tỏ vẻ đã đoán trước được, và chắc nịch nói rằng mình đã thua.
Nếu đúng là thế này, vậy chỉ có một khả năng.
Đó chính là Trần Phong đã lén lút nhét bốn lá Át trở lại bộ bài, mà mình không hề hay biết.
Hơn nữa, bài tẩy trong tay hắn rất có thể chính là sám cô Át.
Chỉ có sám cô Át mới có thể thắng được sám cô K của hắn.
Thật sự là thế này sao?
Sắc mặt Âu Dương Hoa chậm rãi tái mét.
Thua hai nhà sòng bạc hắn thật sự không quan tâm.
Nhưng thua một cách triệt để như vậy, thua mà không thể kháng cự chút nào thì hắn không thể chịu đựng nổi.
Cú đả kích này còn khiến người ta sụp đổ hơn cả thất bại trước Vua Cờ Bạc Hà Anh ở Úc Đảo trước đây.
Âu Dương Hoa giống như cứng đờ như tượng.
Đối diện, Trần Phong thì lắc đầu nói: "Âu Dương tiên sinh, ngươi đã thua rồi. Bất quá, ta không có hứng thú gì với chuyện kinh doanh sòng bạc. Cho nên, chính ngươi hãy tự mình cân nhắc đi."
"Ngươi mở bài, thắng thua sẽ được định."
"Hai nhà sòng bạc đều là của ta."
"Ngươi không lật bài, trận cá cược này sẽ coi như chưa từng xảy ra."
"Ngươi vẫn là Âu Dương Hoa."
"Có lật hay không, chính ngươi quyết định đi."
Nói xong, hắn đưa tay gõ nhẹ lên mặt bài của mình.
Ngón tay kia tựa như có ma lực, hút chặt ánh mắt Âu Dương Hoa, khiến hắn không tự chủ được nhìn chằm chằm vào những lần gõ nhẹ lên mặt bài.
Âu Dương Hoa gần như có thể kết luận, ba lá bài đó tuyệt đối là Át.
Lật bài hay không?
Một khi đã lật, mình thua, thì mọi khả năng sẽ triệt để sụp đổ.
Tâm cảnh khó khăn lắm mới dần khôi phục sau nhiều năm, sẽ lại một lần nữa trở nên rối bời, thậm chí đến mức phải hoài nghi nhân sinh.
Bởi vì Trần Phong dù sao cũng không phải Vua Cờ Bạc Hà Anh ở Úc Đảo.
Hắn chỉ là cái diễn viên quần chúng.
Mình có thể thua sao?
Không thể!
Không thể thua!
Hai nhà sòng bạc là chuyện nhỏ, nhưng một khi đã thua thì lòng tin sẽ mất hết.
Sau này sẽ không thể nào khôi phục được nữa.
Đến lúc đó, còn nói gì đến mục tiêu báo thù ở Úc Đảo nữa?
Trong phòng tĩnh lặng một cách dị thường.
Cả căn phòng yên tĩnh đến mười mấy phút.
Cuối cùng, Âu Dương Hoa chậm rãi vươn tay, ấn lên lá bài của hắn.
Đồng thời dùng một giọng nói trầm khàn nói: "Trần tiên sinh, ván này... không có hiệu lực."
"Được."
Trần Phong cười.
Trần Phong rất tùy ý đẩy ba lá bài sang một bên, mỉm cười gật đầu: "Ta cũng đồng ý, ván này không có hiệu lực. Nói thật, ta thật sự không có năng lực kinh doanh sòng bạc."
Âu Dương Hoa cười gượng gạo nói: "Trần tiên sinh cũng chưa xem bài tẩy, cứ như vậy mà chắc chắn có thể thắng sao?"
"Có đôi khi, thắng thua cũng không nhất định muốn nhìn lá bài tẩy."
Trần Phong nhìn hắn một cái đầy thâm ý.
Sau đó, đứng dậy nhìn Mạch Tử Kiệt cùng Tống Nhã Văn cười nói: "Mạch đạo, Tống tỷ, đêm nay đến đây thôi. Ta không giỏi uống rượu lắm, A Tổ biết mà. Bây giờ ta thật sự rất choáng váng rồi."
Lâm Tổ vội vàng gật đầu: "Ừm, thật sự là hắn không quá có thể uống."
"Vậy thì được, đêm nay đến đây thôi."
Mạch Tử Kiệt cuối cùng gật đầu.
Thế là, Trần Phong cùng đám người cáo biệt, mang theo Lưu Nhuế rời đi phòng ăn.
Sau khi hai người đi, Âu Dương Hoa từ đầu đến cuối cũng không đứng dậy.
Chỉ kinh ngạc nhìn chằm chằm bộ bài trên bàn.
Những lá bài poker kia tựa như có ma lực, hút hết tất cả tinh thần của hắn vào đó.
Một lúc sau.
Âu Dương Hoa giống như không kìm được, đột nhiên đứng dậy đi đến chỗ ngồi của Trần Phong, một tay lật mạnh ba lá bài đó lên.
Kết quả, khi mặt bài được lật lên, Âu Dương Hoa cả người chấn động kịch liệt, ngạc nhiên đến mức nghẹn lời: "Cái gì? Một đôi 6 ư?"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất